Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 743 - Cao thủ ẩn hiện (2)



Chương 743 - Cao thủ ẩn hiện (2)




- Đạo hữu suy nghĩ kỹ đi, nếu muốn, có thể tới Nhất Dược Trang tìm Đoạn mỗ ta bất cứ lúc nào.
Đoạn Mai Sinh vẫy tay một cái, kim ấn dưới chân chợt biến mất, tu sĩ Trúc Cơ đã bị trấn áp đến không chịu được, không dám đứng lại, chạy ngay, sau đó có tiếng la tức giận truyền tới:
- Họ Đoạn, ta sẽ nhớ kỹ món nợ này, hừ!
- Hẹn gặp sau nhé!
Đoạn Mai Sinh không thèm nhìn tên đó, gật đầu với Từ Lạc, yên lặng, quay người rời đi.

Hắn có ấn tượng không tệ với Đoạn Mai Sinh, nghe vẻ là người đứng đắn, chí ít hơn đám thương hội Quang Diệu kia nhiều, chưa được hai câu, đã động thủ rồi.
Vạn lão quỷ chạy trốn, sống chết không hay. Những ngày nay, Từ Lạc bớt thời gian nghe ngóng khắp nơi.
Quả thựcNhất Dược Trang là một nơi bán thuốc có thanh danh tốt, Từ Lạc càng giật mình hơn sau khi biết Đoạn Mai Sinh là một danh sĩ ở Thiên Cẩu Vịnh, tu vi cao, thực lực mạnh, bản lĩnh lớn, thế lực khắp nơi đều phải nể mặt vài phần.
Đương nhiên, đây là tin tức truyền miệng thôi, thật giả thế nào thì không rõ. Từ Lạc cũng không dám liều lĩnh tới đó, định xem xét tình hình mấy ngày nữa.
Mặc dù hắn không muốn, cũng phải thừa nhận, đan dược Thái Âm do mình luyện chế đã bị để mắt đến, nếu sau này muốn kiếm tiền từ đó, dường như… Chỉ có thể lựa chọn đầu nhập vào một thế lực, tìm nơi che chở.
Kim Bích môn phiệt, Nam Phong thế gia, hôm nay là mười lăm, ngày lãnh lương hàng tháng. Vào ngày này, các môn khách sẽ tới chỗ quản gia nhận lương của mình.
- Lão đệ…
Lão hầu tử ước lượng túi nguyên thạch mới lĩnh, nói:
- Thế nào, xế chiều đi Thiên Cẩu Vịnh một chuyến?
Từ Lạc còn chưa mở miệng, lão hầu tử vội nói thêm:
- Nghe nói Thập Tam Trọng Lâu lại có mấy kỹ nữ mới, eo thon, mông nhỏ,… Khỏi nói có bao nhiêu non mềm, mượt mà…
- Lão hầu tử, ngươi tỉnh táo lại đi, sao trong đầu chỉ toàn là kỹ nữ thế, ngươi bị nghiện hả?
Từ Lạc phục rồi, chỉ cần tên này lãnh được lương, không nói hai lời, đâm đầu vào Thập Tam Trọng Lâu ngay, khoái hoạt mấy ngày rồi tính sau.
- Ta rảnh rỗi mà, vả lại, lão tử cao tuổi, bước một chân vào quan tài đến nơi rồi, sao không tranh thủ thời gian sung sướng, chẳng lẽ chờ chết trên núi à?
- Làm người phải có lý tưởng, nếu không, khác gì cá ướp muối đâu?
Nhìn dáng vẻ mê sắc không chút liêm sỉ của lão hầu tử, Từ Lạc tức giận, dạy dỗ:
- Ngươi nhìn Trương lão đầu đi, người ta hơn ngươi ba mươi tuổi, nhưng ngày nào cũng cố gắng luyện đan, kiếm được bao nhêu, tích luỹ bấy nhiêu, sắp mua một viên Trúc Cơ Đan, cố gắng trùng kích một lần, nói không chừng có thể Trúc Cơ thành công, một bước lên mây.
- Trúc Cơ thành công? Một bước lên mây? Cỡ như Trương lão đầu mà làm được hả?
Lão hầu tử khinh bỉ:
- Không phải lão tử coi thường hắn, có cho hắn ba viên Trúc Cơ Đan, hắn cũng không dựng thành căn cơ đại đạo được. Nếu Trương lão đầu có thể Trúc Cơ thành công, lão tử sẽ gặt đầu xuống đưa cho ngươi!
- Trương lão đầu cố gắng như thế là tốt mà. Sao ngươi biết người ta sẽ không thành công?
- Cố gắng thì làm được cái quỷ gì? Nếu có tác dụng, giờ đầy tu sĩ Trúc Cơ rồi. Mà đấy, tiểu tử ngươi cũng cố gắng đấy nhỉ, sao còn chưa dựng thành căn cơ đại đạo?
Một câu khiến Từ Lạc nín luôn. Trước kia, hắn không nghĩ Trúc Cơ là chuyện to tát. Dù biết mình đang tu luyện Thiên Ma Pháp Thân, nhưng hắn nghĩ, dựa vào thế giới tận thế với lượng âm hồn vô hạn, sớm muộn có thể dựng thành căn cơ đại đạo.
Kết quả, hiện thực tát cho hắn vài cái. Buồn phiền hơn là, từ khi vào Nam Phong thế gia làm môn khác, ở cùng đám người lão hầu tử lâu, khiến hắn càng không có lòng tin với Trúc Cơ.
Tu vi của mấy lão gia hoả trên Phỉ Thuý Sơn đều là Pháp Thân viên mãn, đã tu luyện hơn trăn măm, thậm chí là hai trăm năm.
Vì các nguyên nhân khác nhau, do không có nền tảng tốt, hoặc ăn nhiều đan dược, không pháp lực đục thì cũng là khiếu cung bất ổn, còn có khiếu huyệt thối rữa, pháp thân suy bại, khí huyết chưa đủ, thiếu dinh dưỡng, đủ loại lý do.
Từ khi vào Phỉ Thuý Sơn, tiếp xúc với nhiều tu sĩ Pháp Thân viên mãn, Từ Lạc mới ý thức được, con đường đại đạo này, không thể đốt cháy giai đoạn, càng không thể đi nhầm đường, chỉ cần sai một bước, đến cảnh giới Pháp Thân viên mãn, các nguy cơ tiềm ẩn sẽ bạo phát ra hết, hầu như không thể tu bổ được.
- A?
Vừa trở về Phỉ Thuý Sơn, nhìn không trung, hình như có người đang đánh nhau, Từ Lạc tò mò:
- Ai đang đánh nhau với đấy?
- Nhìn giống như Viêm công tử và Cửu lão gia.
Lão hầu tử tháo hồ lô rượu bên hông xuống, ngửa đầu tu một hớp:
- Hẳn là Cửu lão gia ra chiêu cho Viêm công tử.
- Thực lực cùa Viêm công tử cũng khá đấy, pháp thân này… Không tầm thường đâu, đã mở ít nhất hơn một nghìn khiếu huyệt? Không đúng, là một nghìn tám trăm khuyết huyệt!
Lão hầu tử đứng bên, kinh ngạc nhìn Từ Lạc:
- Lão đệ, trước kia không biết, ngươi còn có nhãn lực như này, nhìn được Viêm công tử đã mở ra hơn một nhìn tám trăm khiếu huyệt!



Bạn cần đăng nhập để bình luận