Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 368 - Thần hồn xuất khiếu (2)



Chương 368 - Thần hồn xuất khiếu (2)




Trong hư không.
Âm Thần Từ Lạc lơ lửng không chừng.
Hắn yên tĩnh suy nghĩ thần ý của Bắc Đẩu Thất Tinh.
Đột nhiên.
Keng!
Âm Thần biến hóa, phóng ra đạo thần hồng.
Trong nháy mắt hóa thành Kim Giáp Cự Linh cao hơn chín trượng, trên đỉnh đầu là một vòng tinh nguyệt luân chuyển, người khoác lôi đình, chân đạp thiên cương liệt diễm.
Chính là Bắc Đẩu Thiên Cương Cự Môn Thần Tướng.
Khác với Cự Môn Thần Tướng lúc trước được diễn hóa ra.
Cự Môn Thần Tướng diễn hóa ra chỉ ngưng tụ ra Bắc Đẩu thần ý.
Bây giờ Cự Môn Thần Tướng là Âm Thần hóa thân của Từ Lạc.
Lúc này đây.
Âm Thần của hắn chính là Bắc Đấu Thiên Cương Thần Tướng.
Bắc Đấu Thiên Cương Thần Tướng chính là Âm Thần của hắn.
Cả hai không phân biệt lẫn nhau.
Là thần ý hợp nhất chân chính.
- Quả nhiên là như thế...
Cảm nhận được Bắc Đẩu Thiên Cương Cự Môn Thần Tướng, cuối cùng Từ Lạc cũng hiểu được, lúc thần nữ hóa thân thành Thiên Cương Bắc Đẩu Thần Tướng, vì sao ẩn chứa thần ý hùng hồn.
Lắc mình biến đổi.
Tinh nguyệt trên đỉnh đầu hóa thành tinh diệu.
Lôi đình thiên lôi hóa thành tinh luân.
Thiên cương liệt diễm dưới chân hóa thành tinh hỏa.
Cự Môn thần tướng cũng hóa thành Liêm Trinh Thần Tướng.
- Ha ha ha!
Từ Lạc không nhịn được cất tiếng cười to.
Tu luyện ra Âm Thần.
Hắn chính là Sơn Quân thứ năm ở địa giới Vân Châu.
Dựa vào Cự Môn, Liêm Trinh hai đại Bắc Đẩu Thiên Cương Thần Tướng, hắn không e ngại bất kỳ một vị Âm Thần Sơn Quân nào, cho dù đối mặt với Thanh Sát Quỷ Quân cường đại, hắn cũng có lòng tin đối cứng với hắn.
Hử?
Ngẩng đầu nhìn lên.
Từ Lạc nhìn thấy tình cảnh như lúc U Nguyệt hiện thế.
Trên trời cao cũng có một vết nứt dài.
Vết nứt lộ ra một loại lửa đỏ sẫm, giống như đang đốt cháy, thậm chí còn có bụi bậm bay trong hư vô.
Ở phía đông, mây đen phân bố dày đặc có âm sơn đại mộ, có thể loáng thoáng nhìn thấy một phế tích bàn thờ.
- Thần công điên không lừa gạt ta, hóa ra sau khi trở thành Âm Thần, thật sự có thể nhìn thấy...
- Thế giới nhìn bằng mắt thường, thật khác biệt với thế giới mà Âm Thần nhìn thấy...
Rõ ràng là cùng một thế giới, vì sao lại khác biệt?
Lộp bộp một cái.
Trong lòng Từ Lạc vừa động, không khỏi nhớ tới lời nữ thần từng nói.
Cùng thời không cùng giới.
Chẳng lẽ.
Thế giới Thần đạo của bọn họ thật sự cùng một thế giới hiện thực, nhưng vĩ độ không giống nhau?
Cho nên sinh vật ba chiều như nhân loại không thể nhìn thấy?
Có lẽ phải...
Cũng có lẽ không phải.
Tạm thời Từ Lạc cũng nghĩ không thông.
Một lần nữa trở lại thân thể.
Lật tay một cái, lòng bàn tay xuất hiện một ngôi sao.
Ngôi sao chậm rãi chuyển động, lóe lên một cái, một viên ngọc xuất hiện, chính là truyền thừa hắn giành được trong tinh cung.
Có lẽ có hai phần truyền thừa.
Một tinh đấu.
Một tinh hoàn.
Thần nữ từng nói, tinh hoàn gánh chịu Liêm Trinh thần ý, tinh đấu gánh chịu Liêm Trinh chi tâm.
Đáng tiếc là, tinh hoàn đã bị Dương Nhược Lâm dung nhập vào thần tuyền.
- Lúc đó nghe lời của thần nữ, tinh hoàn ẩn chứa thần ý của vô số tiền bối trong Liêm Trinh tinh cung lĩnh ngộ ra...
Nghĩ tới đây, Từ Lạc càng cảm thấy tiếc hận.
Hắn suy nghĩ, nếu có thể đạt được tinh hoàn, ít nhất có thể biết con đường Thần đạo nên đi như thế nào.
Nhưng thần nữ lại truyền cho Dương Nhược Lâm.
Không thể không nói, người ngốc có ngốc phúc.
- Liêm Trinh chi tâm...
Nhìn tinh đấu trong tay, Từ Lạc có thể cảm nhận rõ ràng thứ này ẩn chứa một loại sinh mệnh lực.
Đúng vậy!
Chính là một loại sức sống.
Giống như vật sống.
Vậy thì vấn đề... lại xuất hiện.
Thứ này nên dung hợp như thế nào?
Từ Lạc không rõ.
Luyện hóa.
Hắn lành nghề.
Về phần dung hợp, không hiểu lắm.
Nếu không thử xem trực tiếp luyện hóa?
Hắn suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
Mặc kệ thứ gì, một khi luyện hóa xong, cũng không khác gì ăn vào trong bụng, chỉ là bồi bổ một trận.
Từ Lạc cướp thứ này, không phải vì ăn no.
Nghiên cứu trong chốc lát, thật sự không biết nên xuống tay như thế nào.
Hắn cũng không vội.
Đồ vật đã cướp đoạt.
Về sau từ từ nghiên cứu là được.
Hắn không thiếu chút thời gian như vậy.
- Cũng không biết cướp đi thứ này, có đáng giá hay không...
Từ Lạc cẩn thận quan sát tinh đấu, suy nghĩ xem mình xử lý như thế nào.
Lần này, hắn vì cướp truyền thừa mà đắc tội hai đại Thần miếu Thương Châu, Vân Châu, sợ rằng Âm Thần Sơn Quân càng muốn giết mình thành trăm ngàn mảnh.
Nói cách khác, bây giờ Từ Lạc đã trở thành công địch của cả hai phe và quỷ quái.
Từ Lạc cũng không quá mức lo lắng về chuyện của mình, đơn giản chỉ là mấy Âm Thần Sơn Quân cộng thêm Thanh Sát Quỷ Quân mà thôi, với thực lực hiện tại của hắn, đủ để đối phó bọn họ.
Chân chính khiến hắn lo lắng chính là, sau này chính mình chỉ sống một mình, con đường Thần đạo này phải làm sao?
Cảnh giới Âm Thần nên tu luyện như thế nào?
Thứ này không có ai chỉ điểm, nếu tu luyện sẽ giống như người mù qua cầu, lúc nào cũng có thể ngã.



Bạn cần đăng nhập để bình luận