Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 551 - Quỷ đả tường (2)



Chương 551 - Quỷ đả tường (2)




Tần lão gãi đầu, suy nghĩ một lát, hỏi:
- Ngươi đã từng nghe nói qua quỷ đả thường chưa?
- Ngươi nói ở bên ngoài đụng phải quỷ đả thường?
- Chuyện này rất tà dị, ta cũng nói không rõ. Dù sao lần thăm dò đó, tất cả mấy người bị dọa không nhẹ. Có nhiều chỗ, mặc kệ ngươi đi như thế nào cũng không đi ra được, người đi tới đi lui, người cũng không còn...
Từ Lạc nhíu mày:
- Không còn?
- Đúng vậy, chính là không còn, biến mất rồi, cũng không biết ở nơi nào. Nhiều năm như vậy, Âm Thần Sơn Quân của hai đại Thần miếu mỗi cách một thời gian đều sẽ ra ngoài thăm dò. Kết quả đều không có ngoại lệ, không một lần nào có thể đi ra ngoài.
- Năm đó Lâm Động kia biến mất như thế nào.
- Chính là biến mất trong một lần ra ngoài thăm dò.
Tần lão hỏi:
- Ngươi xác định nhìn thấy là Lâm Động?
- Hẳn là vậy.
- Chẳng lẽ... Năm đó hắn thành công ra ngoài?
Tần lão rơi vào trầm tư.
Từ Lạc uống ngụm rượu, trong đầu cũng đang suy tư.
Lúc sắp đi, Lâm Động nhận ra Dương Nhược Lâm, như vậy bản thân mình giả mạo Côn Lôn Thần Sơn cũng sẽ bị phá vỡ.
Đám người kia tận mắt chứng kiến bản thân cướp đi Cự Môn chi tâm, lỡ như phá vỡ thân phận của mình, liệu có thể tìm tới đây hay không?
Cũng không loại trừ khả năng này.
Ngồi chờ đợi bị tìm tới cửa, Từ Lạc suy nghĩ chờ qua một thời gian nữa sẽ ra ngoài thăm dò.
- Tiểu Lạc, ta cảm thấy trong chuyện này, tốt nhất ngươi nên đi hỏi Quỷ tiên sinh trước. Lão gia hỏa kia cao thâm mạt trắc, chúng ta không thể ra ngoài, cũng không đại biểu hắn ta không ra được. Chúng ta không biết Đại Xuyên Nhất Tuyến Thiên, không có nghĩa là lão nhân gia hắn ta không biết.
U Nguyệt treo lơ lửng, hoa quang màu tím tà dị bao phủ toàn bộ thế giới tận thế.
Vô số âm hồn bay đầy trời, nhấc lên từng trận sóng hồn cực lớn trải khắp các nơi trên thế giới.
Không phải lần đầu tiên U Nguyệt xuất hiện, đợt sóng hồn này cũng không phải lần đầu tiên xuất hiện.
Chẳng qua.
Người sinh tồn trong thế giới tận thế đều có cảm giác giống như số lần U Nguyệt xuất hiện dường như càng ngày càng thường xuyên. Hơn nữa loại ánh sáng màu tím càng ngày càng âm u tà dị. Đáng sợ nhất là dường như âm hồn cũng càng ngày càng nhiều.
Địa giới Vân Châu, Hồ Lô doanh địa.
Trên từng cây đào trồng bên ngoài doanh bố trí đầy đạo văn, ngăn cách âm hồn đầy trời ở bên ngoài.
Đám người sống sót trong doanh địa ôm đoàn sưởi ấm.
- Lạp lạp lạp lạp! Trời sập, đất sụp rồi, tiểu cẩu nhi không thấy nữa...
Trong khu nhà.
Một lão giả ở bên ngoài hoa chân múa tay vui sướng, giống như nhảy múa.
Ông lão tóc tai bù xù, mặc một bộ quần áo rách nát, trên đầu cắm một đóa hoa tươi. Trong tay lão đang cầm một cây gậy gỗ đào bọc đầy giấy trắng, vừa nhảy vừa gõ. Thỉnh thoảng điên cuồng cười to. Trong miệng lẩm bẩm cái gì đó.
Mỗi lần U Nguyệt xuất hiện thì thần côn điên cuồng luôn nổi điên, Hồ Lô doanh địa vốn đã quen nên không còn kinh ngạc nữa.
- Chết rồi, ha ha ha! Đều chết hết rồi...
- Chết hay lắm, chết rất diệu, chết rất tốt, oa oa!...
Thần côn điên cuồng ngẩng đầu nhìn Âm Sơn đại mộ chiếm cứ chân trời phía Đông, cười càng điên cuồng hơn:
- Không ra được! Ha ha! Các ngươi ai cũng không ra được... Ha ha ha!
- Thiên thư văn điệp... Hắc hắc!
- Ranh giới... hắc hắc!
- Đại đạo phù văn... Hắc hắc!
- Thần cấm cổ bia... Hắc hắc!
- Không văn hóa! Đều là đám ngu dốt không văn hóa... Bảo các ngươi không nên xông xáo, không nên xông xáo, thế nào? Hắc hắc hắc! Không nghe lão nhân, chỉ có thua thiệt ngay trước mắt!
Thần côn điên cuồng cười, bỗng nhiên dường như nhớ ra gì đó, vẻ mặt không khỏi giật mình:
- Không đúng!
- Phá bích rồi!
- Có người sớm phá bích...
- Bạch Vô Thường phá bích rồi...
- Ta đang tìm Bạch Vô Thường...
- Nhưng mà... Vì sao ta lại đi tìm Bạch Vô Thường?
Thần côn điên cuồng có chút hoảng hốt, ánh mắt cũng có chút mờ mịt, lẩm bẩm nói:
- Bí mật! Đúng! Là bí mật cổ xưa kia, Bạch Vô Thường biết bí mật kia! Chỉ có Bạch Vô Thường biết!
- Nhưng mà!
- Bạch Vô Thường là ai?
- Ta là ai!
- Ha ha... Ta điên rồi, ừm... Nói chung ta điên rồi...
Thần côn điên cuồng không nhảy nữa mà im lặng đứng đó, ngửa đầu nhìn U Nguyệt treo lơ lửng phía chân trời u ám, dáng vẻ thất hồn lạc phách tự nói:
- Giả, đều là giả, không phải thật sự, ta có bệnh tâm thần nghiêm trọng... Thế giới tận thế này là ta ảo tưởng ra, giả... Cái gì Âm Sơn thần mộ gì, phế tích gì đều là giả... Đều là ta ảo tưởng ra...
- Bạch Vô Thường... Ta nhớ tới, Bạch Vô Thường là bác sĩ chữa trị của ta...
- Ta là người bệnh trong bệnh viện tâm thần Đào Sơn, số hiệu của ta là 20121222...
- Cuối cùng ta cũng nhớ tới rồi! Hắc hắc! Bạch Vô Thường, chân dài... Quả man... Hắc hắc...
- Không đúng... Không phải thế...
- Ta đang tìm Bạch Vô Thường!
- Trước khi tận thế, ta đã phá bích! Ta vẫn luôn tìm Bạch Vô Thường! Sau khi phá bích, ta nhập thân vào người khác. Lúc ấy ta theo bản năng không rõ, bị bắt vào bệnh viện tâm thần…



Bạn cần đăng nhập để bình luận