Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 859 - Kinh thiên bí văn



Chương 859 - Kinh thiên bí văn




Nhưng khi thần côn điên nhìn vết nứt hẹp dài xé thương khung, lại cười ha hả như thấy người gặp hoạ:
- Đã nứt ra… Cũng được, sụp đổ đi! Nhanh sụp đổ đi… Hắc hắc! Trời sập, đất sụt, không thấy tiểu hoa cẩu… Tiểu hoa cẩu của ta đâu rồi?
Vụt, thân ảnh Từ Lạc lại chợt xuất hiện, đưa một con gà quay ra:
- Gà quay nóng hổi, cho này!
- Gà quay! Gà quay!
Thấy gà quay thơm ngào ngạt, con ngươi đục ngầu xám trắng của thần côn điên lập tức loé lên ánh sáng, cướp lấy, miệng há to, cắn cả cái đầu gà, miếng thứ hai là đùi, miếng thứ ba, thứ tư…
Chỉ cần năm, sáu miếng, hắn đã ăn sạch con gà quay, không sót một mảnh vụn.
- Từ từ, ta còn rất nhiều!
Từ Lạc phất tay, vung ra tầm mười con.
- Hu hu, gà quay, lâu rồi ta chưa được ăn!
Thần côn điên vừa gặm gà quay, vừa rơi lệ, khóc nức nở:
- Ta thích ăn gà quay! Hu hu…
- Ăn được bao nhiêu thì cứ ăn, bao no!
Từ Lạc lại phất tay, hơn hai mươi con gà quay xuất hiện.
- Hu hu, tiểu ca nhi, ngươi thật tốt! Bảo sao… Bạch Vô Thường lại thích phong lưu khoái hoạt với ngươi… Nếu ngươi cũng cho ta ăn gà quay mỗi ngày, ta… Cũng muốn khoái hoạt với ngươi!
- Hu hu! Gà quay thơm quá… Ta quá nhớ hương vị này… Hu hu, trước đây, khi ở bệnh viện tâm thần, Bạch Vô Thường hay cho ta ăn lắm, hu hu…
Lại là bệnh viện tâm thần, Từ Lạc hỏi:
- Lão tiền bối, ý ngươi là bệnh viện tâm thần Đào Sơn?
- Đúng vậy, là nó…
- Nó ở đâu?
- Ở trên Đào Sơn đấy, nơi ấy có rất nhiều đào.
- Lão tiền bối.
Từ Lạc thử hỏi:
- Ta vừa nghe ngươi nói, Ngu Yến Thanh là Bạch Vô Thường, ngươi còn nói… Nàng phá bích chuyển thế, đây là sao? Ngu Yến Thanh không phải là người của thế giới này ư? Nàng là người của thế giới Thần Đạo?
- Ngươi không biết hả?
Từ Lạc lắc đầu.
- Bảo sao Bạch Vô Thường không châm cho ngươi, thì ra ngươi chẳng biết gì… Nàng rất đáng sợ.
- Châm?
Từ Lạc không hiểu:
- Châm cái gì?
- Chính là châm người có tinh thần phân ly, ý thức hỗn loạn… Năm đó, Bạch Vô Thường bắt ta tới bệnh viện tâm thần, nói ta có bệnh, ngày nào cũng châm cho ta, biến ta thành đồ đần.
- …
Từ Lạc càng nghe càng mê man, tiếp tục hỏi:
- Bạch Vô Thường bắt ngươi tới bệnh viện tâm thần vào lúc nào? Thời điểm tận thế đến ư?
- Tận thế… Không, lúc Bạch Vô Thường phá bích, thế giới còn chưa sụp đổ, nàng đến từ lâu, rất lâu rồi… Đến còn sớm hơn chúng ta…
Cái này không đúng! Từ Lạc nhớ rõ, Ngu Yến Thanh nói nàng ra đời vào đúng ngày tận thế đến, sao thần côn điên lại nói Ngu Yến Thanh bắt hắn vào bệnh viện tâm thần Đào Sơn từ trước đó.
Mốc thời gian không khớp, chẳng lẽ thần côn điên nhận nhầm người? Bạch Vô Thường không phải Ngu Yến Thanh? Chờ chút, vừa rồi thần côn điên còn nói, đến sớm hơn bọn họ?
- Lão tiền bối, ngươi… Cũng là người của thế giới Thần Đạo?
- Ta?
Thần côn điên ngẩng đầu, miệng vẫn nhai thịt gà, thần sắc trở nên mê man, hồi lâu sau, mới lắc lư cái đầu:
- Ta quên mất rồi, Bạch Vô Thường châm cho ta rất nhiều, ta điên… Điên từ lâu… Nàng nói ta bị tâm thần, ta nghĩ nói chung là có bị bệnh…
Vừa nói chuyện, thần côn điên vừa nhìn Từ Lạc chằm chằm, nghiêm túc hỏi:
- Ngươi thấy ta có giống người bị tâm thần không?
Từ Lạc lắc đầu:
- Không giống.
- Hắc hắc! Ta cũng cảm thấy vậy, hắc hắc, cánh gà, ta thích ăn…
Từ Lạc hít sâu một hơi, nhưng vẫn không thể nào bình phục được sự chấn kinh trong lòng, lời thần côn điên nói hôm nay, có chút phá vỡ tam quan, vượt qua hiểu biết của hắn.
Nói thật, trước đó, đúng là hắn đã hoài nghi Ngu Yến Thanh không phải người của thế giới này.
Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, nàng không chỉ là người của thế giới này, mà còn đến đây từ lâu rồi, xem ra, khả năng giống với thần côn điên.
- Lão tiền bối, trước tận thế, các ngươi đi vào thế giới chúng ta làm cái gì?
- Tìm… Tìm Bạch Vô Thường.
Thần côn điên ăn gà nướng với tốc độ rất nhanh, ăn hết mọi thứ chỉ trừ phần chân gà, hắn gặm một cái đùi, lẩm bẩm:
- Bạch Vô Thường biết… Biết rất nhiều bí mật cổ xưa.
- Bí mật gì?
- Là bí mật cổ xưa, liên quan đến thế giới kia của chúng ta, và cả bí mật thế giới này nữa.
Thần côn điên nhỏ giọng, thần bí nói:
- Ngươi biết thiên thư văn điệp không?
- Cái gì đấy?
- Hắc hắc! Nghe nói… Trong thiên thư văn điệp, có ghi lại… Bí mật của thế giới cổ xưa.
Tại sao lại xuất hiện một thế giới cổ xưa vậy? Là thế giới nào đây? Từ Lạc cảm thấy não mình không theo kịp.
- Thế giới cổ xưa... Ta cũng không biết, ngươi nhìn…
Thần côn điên chỉ vào tấm bia đá đứt gãy trong hư không kia:
- Cái kia… Thiên Bia thuộc thế giới cổ xưa, còn cả… Âm Sơn Thần Mộ kia nữa.
Khi nhắc tới Âm Sơn Thần Mộ, thần côn điên không nhịn được khẽ run lên, hạ giọng xuống rất thấp:
- Âm Sơn Thần Mộ cũng tương tự… Nghe nói… Ở thế giới cổ xưa, nó trấn áp Dương Thần, hiện tại… Trong đó có rất nhiều Âm Thần, rất nhiều… Đều là các lão gia hoả ở thế giới kia của chúng ta.



Bạn cần đăng nhập để bình luận