Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 456 - Toàn quân bị diệt



Chương 456 - Toàn quân bị diệt




- Chỉ là tiểu yêu, cũng dám tự xưng lão tổ trước mặt lão phu!
Vèo...
Khô Vinh lão gia bật nhảy, kèm theo một trận hắc phong xông thẳng tới:
- Xem lão phu lột da rút gân ngươi như thế nào!
Ầm! Ầm...
Đại chiến lập tức bộc phát.
Ngay khi Khô Vinh lão gia xông qua, Tuyết Vân Nghê không chút chần chừ, cũng xông qua theo.
Thấy Tuyết Vân Nghê như thế, Hoa Nam Đình, Kiếm Thập Thất cũng gia nhập vào trận chiến.
Ngay sau đó, hơn mười vị tu sĩ Đãng Kiếm sơn trang, cùng với tùy tùng của Hoa Nam Đình, bao gồm một phần tu sĩ Pháp Thân đại viên mãn của Đan Đỉnh Sơn cũng cắn răng giậm chân một cái, nhao nhao bật hết hỏa lực, chuẩn bị liên thủ trấn giết Lão Thụ Yêu.
Những người khác cũng không xông lên.
Thứ nhất là kiêng thực lực của Lão Thụ Yêu.
Dù sao cũng chỉ là làm công của Đan Đỉnh Sơn.
Có đáng vì chút tài nguyên mà liều mạng với Lão Thụ Yêu hay không?
Quan trọng nhất là.
Lúc này, khắp nơi xung quanh đều là Xà Hạt Thảo và Thực Nhân Đằng, mạng nhỏ của mình có thể giữ được hay không cũng là ẩn số.
Nào dám liều mạng với Lão Thụ Yêu.
- Thật đáng sợ.
Từ Lạc đi theo đại quân, chém giết Xà Hạt Thảo.
Thật sự quá nhiều...
Đếm không hết, cũng đếm không hết.
Phóng tầm mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đều là Xà Hạt Thảo. Thực Nhân Đằng càng đan loạn giữa không trung.
Vô số Xà Hạt Thảo điên cuồng bò lên người, chỉ cần người đứng đó, trước sau không đến một nhịp thở, lập tức sẽ bị rắn rết quấn ba vòng trong ba vòng ngoài, thật sự rất đáng sợ.
Xà Hạt Thảo không có uy lực gì.
Vấn đề duy nhất chính là quá nhiều, chém không hết, giết cũng không hết.
Đây là cuộc chiến tiêu hao.
Một khi cạn kiệt pháp lực, tuyệt đối sẽ chết không nghi ngờ.
Huống chi.
Còn có đám Thực Nhân Đằng vừa to vừa dài, cả người đầy gai nhọn, không phải đang chơi đùa. Hai thứ này, cho dù có hơn mười con cũng không đáng sợ, thế nhưng một khi tập trung đến số lượng nhất định, chúng sẽ vô cùng khủng bố.
Quả nhiên.
Chỉ trong chốc lát đã có hơn mười tu sĩ chết.
Hơn phân nửa đều bị Thực Nhân Đằng nuốt sống.
Còn mấy người khác không biết là nguyên nhân gì, cả người đều là lỗ máu.
- Tình huống không tốt...
Từ Lạc dần dần thoát khỏi đại quân, vừa chém giết vừa phá vây, chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn.
Vốn dĩ hắn có lòng tin vào Khô Vinh lão gia, cộng thêm những thiên kiêu như Tuyết Vân Nghê, còn có một đám tu sĩ Pháp Thân đại viên mãn, hợp tác là có thể trấn giết Lão Thụ Yêu.
Bây giờ nhìn lại.
Dường như không phải như vậy.
Đánh thời gian dài như thế.
Chẳng những không giết được Lão Thụ Yêu, ngược lại một ít tu sĩ Pháp Thân viên mãn của Đan Đỉnh Sơn và Đãng Kiếm sơn trang, tử thương hơn phân nửa.
- Hả?
- Đó là cái quỷ gì vậy?
Đột nhiên!
Từ Lạc nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Là một người mập mạp.
Một tên mập tai to mặt béo đầy dầu mỡ mặc một bộ tăng bào lộ ra lông ngực, khi pháp thuật hộ thể trên người lưu chuyển, giống như một đồng tiền vàng xoay tròn, ngăn cản Xà Hạt Thảo ở chung quanh ra ngoài.
Chính là Bất Tứ hòa thượng.
Khiến cho Từ Lạc khó có thể tin được chính là, tất cả mọi người đang liều mạng chém giết Xà Lệ Thảo.
Tên sai vặt này.
Vậy mà lại đang liếm bao!
Đúng vậy!
Chính là đang liếm bao!
Chỉ cần có người chết, hòa thượng béo lập tức xông qua, lột pháp y của, móc túi trữ vật của người ta.
Sau đó gã sai vặt này lại móc ra một miếng vải rách, tiện tay ném đi, miếng vải rách phủ lên người người ta. Khi cầm lên lần nữa, tu sĩ vốn đã nửa chết nửa sống, Pháp Thân cứng ngắc, khí huyết hoàn toàn không còn, giống như đã chết mười ngày nửa tháng.
- Khí huyết! Con lừa trọc này đang hút khí huyết của người ta!
- Cẩu tặc này! Chẳng lẽ hắn đang luyện Huyết Vân Phiên?
- Thật sự là cầm thú!
Từ Lạc thật sự chịu phục.
Hắn biết tu sĩ Ma đạo không có mấy người tốt.
Mặc dù Bất Tứ hòa thượng trông rất hiền lành, dáng vẻ tươi cười, không chỉ nói chuyện vô cùng tốt, còn thường xuyên chia sẻ heo sữa nướng của mình. Nhưng Từ Lạc vẫn luôn giữ đề phòng trong lòng.
Nhưng mà.
Hắn không ngờ con lừa trọc này lại cầm thú như vậy!
Liếm túi của người ta còn chưa tính.
Còn kèm hút khí huyết của người ta?
Càng vô sỉ chính là.
Lúc đầu Bất Tứ hòa thượng này chỉ là xuống tay đối với tu sĩ đồng đạo chết thảm, không bao lâu, chỉ cần có tu sĩ khác gặp nạn, Bất Tứ hòa thượng lập tức xông lên bổ đao.
Vung tay lên.
Pháp y, pháp kiếm, pháp bảo.
Một tấm vải rách che lại, khí huyết hoàn toàn không còn.
Động tác liền mạch lưu loát, muốn lưu loát bao nhiêu thì lưu loát bấy nhiêu.
Vừa nhìn đã biết đã quen phạm tội.
Hơn nữa.
Hiển nhiên hành vi này đã duy trì được vài chục năm mới có thể thành thạo như thế.
Dù Từ Lạc cho rằng mình cũng không phải người tốt gì, thỉnh thoảng cũng sẽ liếm túi của tu sĩ đồng đạo, nhưng cũng chỉ là thỉnh thoảng thôi. Vả lại, chỉ liếm túi người chết, ở thời điểm này, càng mấu chốt là, hành vi bổ đao đào hố vô liêm sỉ, hắn sẽ không làm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận