Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 135 - Truyền thuyết về âm thần. (3)



Chương 135 - Truyền thuyết về âm thần. (3)




Ngay cả là tu sĩ được cao nhân thần miếu xưng là thiên tài, từ Ngưng Thần Đại viên mãn đến Tụ Ý nhập môn cũng phải mất tới năm năm.
Còn Từ Lạc.
Chỉ mất có năm ngày.
Đúng vậy, chính là năm ngày, trực tiếp bước vào giai đoạn Tụ Ý nhập môn.
Điều này khiến cho Từ Lạc không khỏi sinh ra một loại ảo giác, xem chừng mình thật sự là kỳ tài thần đạo trăm năm không gặp trong truyền thuyết.
- Quan tưởng đồ...
Từ Lạc nhìn hai bức cổ họa treo trên vách tường.
Trong đó một bức tên là Tiểu Tinh Đấu Kiếm Ý Quan Tưởng Đồ, bức thứ hai là Kim Giáp Cự Linh Quan Tưởng Đồ.
Lúc trước khi luận bàn với Thiết Sơn, trong mi tâm bắn ra mưa kiếm sắc bén, chính là Tiểu Tinh Đấu Kiếm Ý.
Kim giáp cự nhân mà hắn diễn hóa ra chính là đến từ quan tưởng đồ của Kim Giáp Cự Linh.
- Thiết Sơn bước vào cảnh giới Tụ Ý một năm ngắn ngủi, dùng lời của Tần lão nói, Tiểu Tinh Đấu Kiếm Ý hắn chỉ quan tưởng ra da lông, Kim Giáp Cự Linh càng chỉ quan tưởng ra ngoại hình, hơn nữa còn không hoàn chỉnh, căn bản không có thần ý.
- Nếu là quan tưởng ra Tiểu Tinh Đấu Kiếm Ý, kiếm như tinh vũ, thiên biến vạn hóa, trong nháy mắt liền có thể diệt sát ngàn vạn âm hồn!
- Nếu là quan tưởng ra thần ý của Kim Giáp Cự Linh, uy thế bàng bạc, bài sơn đảo hải không thành vấn đề!
Thật hay không thật.
Từ Lạc không biết, dù sao Tần lão cũng nói như vậy.
Tần lão nghe cao nhân thần miếu nói, hắn cũng không biết có thật hay không, chính hắn bây giờ cũng chỉ quan tưởng ra một cái da lông mà thôi.
- Nếu như Tần lão không nói nhảm, xem ra... Cảnh giới Tụ Ý, đối với tiêu chuẩn hẳn là Pháp Thân cảnh, cả hai hẳn là không kém bao nhiêu.
- Ta hiện tại đã nhập môn Tụ Ý cảnh, mấy ngày nay, nếu có thể quan tưởng ra Tiểu Tinh Đấu Kiếm Ý, nhất là Kim Giáp Cự Linh...
- Đến lúc đó đừng nói đệ tử nhất đẳng của Lão Hòe Lĩnh, cho dù chống lại một ít lão gia mỗ mỗ vừa bước vào Pháp Thân, sợ cũng có thực lực đánh một trận.
- Keng...
Ngày hôm sau.
Trở lại Xích Luyện tông, Lão Hòe Lĩnh.
Hắn dự định xin phép Đại Hà mỗ mỗ nghỉ một chút, chuẩn bị bế quan một thời gian, mạnh mẽ tăng lên một đợt.
Vừa tới chân núi Đại Hà.
Khuê lão trực tiếp từ trên đỉnh nhảy xuống.
- Tiểu tử! Mấy ngày nay ngươi chạy đi đâu rồi? Lão phu tìm bảy tám ngày cũng không thấy bóng ngươi đâu!
Khuê lão vẻ mặt sốt ruột, nhìn thấy Từ Lạc lập tức chất vấn.
- Ra ngoài một chuyến.
Từ Lạc có cảm giác xấu:
- Sao vậy?
- Làm sao vậy? Hừ!
Khuê lão nghẹn họng nói:
- Ngươi một tiểu tử, cây hòe già trên phần mộ tổ tiên của ngươi có phải thật nở hoa hay không?
- ?????
- Mau lên, mỗ mỗ đang đợi ngươi đấy!
- Biết chuyện gì không?
- Bạch Cốt phu nhân muốn gặp ngươi!
Vừa nghe Bạch Cốt phu nhân muốn gặp mình, trong lòng Từ Lạc có chút hoảng hốt, đây chính là chủ sự của Lão Hòe Lĩnh.
Giữa không trung.
Một con chim ưng giương cánh bay lượn.
Chim ưng toàn thân màu trắng bạc, hình thể to lớn, lông vũ trên người nhìn như lưỡi đao sắc bén.
Trên lưng gã đứng hai người.
Một nữ một nam.
Thân hình nữ tử khôi ngô dị thường, cao chừng hai thước bảy tám, thân mặc một bộ trường bào trắng thuần, buộc một cái đuôi ngựa, đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng, dung mạo mộc mạc, vẻ mặt nghiêm nghị, mắt nhìn phía trước, đón cuồng phong, đuôi ngựa như roi tùy ý lắc lư, tay áo bay phất phới.
Phía sau có một vị nam tử đang đứng.
Nam tử mặc một bộ áo bào đen, nhìn tuổi còn trẻ, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt thâm thúy, nhíu chặt lông mày, nhìn trái nhìn phải.
Không phải người khác.
Chính là Đại Hà mỗ mỗ và Từ Lạc.
Giờ này khắc này.
Đại Hà mỗ mỗ mang theo hắn, chuẩn bị đi gặp Bạch Cốt phu nhân.
Đi làm cái gì.
Đại Hà mỗ mỗ không nói.
Nghe Khuê lão nói, hình như không phải chuyện xấu.
Có thể khẳng định là, Bạch Cốt phu nhân gặp mình, tám chín phần mười là có liên quan đến Thanh Văn ấn lệnh.
Nếu như không phải chuyện xấu... Có lẽ Đại Hà mỗ mỗ đã tranh một suất danh ngạch cho mình ở chỗ Bạch Cốt phu nhân?
Có lẽ là vậy.
Cũng có lẽ không phải.
Nhìn ra xa xa.
Từng ngọn núi cao núi lớn, núi non cao vút, nở rộ từng đạo ráng màu cùng cầu vồng huyền ảo khó giải thích, lộ ra một loại khí thế vĩ ngạn mà lại rộng lớn.
Từng ngọn núi, trùng trùng điệp điệp, cao vút trong mây, nhìn như từng thanh cổ kiếm xuyên qua thiên địa, đứng ngạo nghễ trên mây, thật là đồ sộ.
Phóng mắt nhìn xung quanh, mây mù lượn lờ, linh khí tràn đầy, mông lung bao phủ, khắp nơi đều là cầu vồng huyền diệu thiên biến vạn hóa.
- Nơi này chính là nội môn của Xích Luyện Tông sao?
Trong lòng Từ Lạc rung động không thôi.
Nội môn của Kim Hà Tông, là bộ dáng gì, hắn chưa từng đi vào, không biết.
Nội môn của Xích Luyện Tông cũng là lần đầu tiên tiến vào.
Quả thực khiến hắn mở rộng tầm mắt.
Hắn vẫn cho rằng, nội môn của cự đầu ma đạo như Xích Luyện Tông, hẳn là ma khí ngập trời, máu nhuộm thương khung, bạch cốt như núi, âm phong điên cuồng gào thét, quỷ khóc sói gào, giống như địa ngục.



Bạn cần đăng nhập để bình luận