Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 688 - Hắc Y Quân (2)



Chương 688 - Hắc Y Quân (2)




Theo lời của Hồ Đại Mãnh nói, Hắc Y Đại Quân việc gì cũng phải làm, nghiệp vụ gì cũng nhận, đơn hàng nào cũng tiếp, cái gì cũng dám làm.
Trong mắt Từ Lạc.
Đám người Hắc Y Quân này chính là đám thổ phỉ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của ở thế giới tận thế. Chỉ cần có lợi ích, cái gì cũng dám làm.
Nói thật.
Từ Lạc không có hứng thú đi làm giặc cướp.
Cũng không phải hắn là người có đạo đức cao thượng.
Mà là hắn ở bên tu hành giới, lăn lộn trong Ma đạo.
Nếu như bên thế giới tận thế còn phải làm loại chuyện giết người cướp của này, cảm giác thật không thú vị.
Chuyện xấu làm nhiều, có đôi khi hắn cũng muốn làm người tốt.
- Huynh đệ!
Hồ Đại Mãnh uống bát rượu lớn, nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói:
- Ta nghe nói, nghiệp vụ lần này không đơn giản, một khi thành công, huynh đệ chúng ta sẽ phát tài.
- A?
Từ Lạc nhíu mày, hỏi:
- Tại sao không đơn giản? Không phải chỉ là giết người cướp của hay sao? Còn có thể là gì?
- Lần này thì khác, nghe mấy lão nhân nói, đơn hàng lần này tương đối nặng, độ khó cũng cao, nguy hiểm vô cùng lớn. Dường như...
Lúc nói đến nơi này, Hồ Đại Mãnh nghẹn thật lâu, hạ giọng cực thấp:
- Nghe nói còn phải hợp tác với một đám lão quỷ ở Quỷ Sơn.
Nghe vậy.
Từ Lạc thầm kinh ngạc.
Hắn biết Hắc Y Quân không có điểm mấu chốt gì.
Nhưng điểm mấu chốt này có phải quá thấp hay không?
Sao ngươi còn hợp tác với Âm Quỷ?
Thế nào.
Chẳng lẽ còn muốn hợp tác với Âm Quỷ, cùng giết chết tu sĩ Thần đạo của Mạo Hiểm Đoàn?
- Lão ca!
Từ Lạc rót một chén rượu cho Hồ Đại Mãnh, hỏi:
- Ngươi biết là nghiệp vụ gì không?
- Công việc cụ thể gì, ta tạm thời cũng không hỏi thăm rõ. Chỉ có thể nói cho ngươi biết, hành động lần này có thể có liên quan đến một doanh địa Thần đạo xa xôi.
Ngay khi Từ Lạc đang nghi hoặc, một vị lão giả chậm rãi bước vào, cũng không thể gọi là lão giả. Xem chừng đã khoảng năm sáu mươi tuổi, khoác một bộ áo gió màu đen, mũi diều hâu, trông có phần âm u.
Lão giả là thủ lĩnh của Hắc Y Quân, họ Phương, tên Hồng, người quen biết sẽ tôn xưng một tiếng Hồng ca.
Phần lớn người đứng dậy chào hỏi, ngoài miệng hô Hồng ca.
Phương Hồng mỉm cười gật đầu, vẫy tay ý bảo mọi người ngồi xuống, hắng giọng mở miệng nói:
- Quy tắc cũ, ta không nói nhảm. Mục tiêu lần này của chúng ta là săn thú tại Cáp Mô doanh địa ở tây bắc.
Địa giới Đại Xuyên, thế lực tương đối phức tạp.
Trừ bỏ mọi người đều biết Thần Chỉ thành, Nhất Tuyến Thiên, Thiên Cương Thần miếu ra, còn có doanh địa to nhỏ.
Mặc dù Từ Lạc chưa từng nghe nói Cáp Mô gì đó, cũng chưa từng nghe qua Thanh Diễm doanh địa. Nhưng có một chuyện hắn biết rõ, khi tận thế xuất hiện đã ba bốn mươi năm, doanh địa bình thường, hoặc đã sớm bị quỷ quái diệt trừ. Hoặc là bị doanh địa khác nuốt vào, cho đến ngày nay, doanh địa có thể sống sót, tất cả đều không ngoại lệ, ít nhiều gì cũng canh giữ một chút di tích Thần đạo.
Đổi lại câu nói khác.
Đều thuộc doanh địa Thần đạo, giống như Thần miếu Vân Châu bên kia. Không chỉ có Thần đạo tiên phong, còn có rất nhiều tu sĩ Thần đạo.
Hơn nửa năm qua, hắn đi khắp các phố phường trong Thần Chỉ thành. Ít nhất hắn đã từng nghe nói về hai ba mươi doanh địa Thần đạo khác nhau, cũng đã gặp một số tu sĩ Thần đạo ở doanh địa xa xôi đến Thần Chỉ thành giao dịch vật tư.
- Được lắm! Vậy mà là Cáp Mô lĩnh doanh địa ở Tây bắc... Đây cũng không phải chuyện nhỏ.
Hồ Đại Mãnh thì thầm, cau mày rất sâu, biểu cảm cũng tương đối nghiêm trọng. Từ Lạc bên cạnh hỏi một câu:
- Sao vậy?
- Huynh đệ, ngươi có điều không biết. Tại tây bắc vô cùng tà dị, quỷ quái thành đàn, có thể đứng vững gót chân ở tây bắc, ai mà không có bản lĩnh? Hai năm trước ta còn giao thủ với Cáp Mô lĩnh, doanh địa này nói như thế nào đây. Mặc dù danh tiếng không lớn lắm, nhưng cũng có không ít cao thủ, ta đã nghe nói chỉ cao thủ Âm Thần đã có hơn bốn mươi người!
Từ Lạc thầm líu lưỡi, những doanh xa xôi này không khác gì Thần miếu Vân Châu. Nhiều nhất chỉ có bảy tám vị Âm Thần đã không tệ, không ngờ chỉ một doanh địa đã có hơn bốn mươi vị Âm Thần, còn gọi là doanh địa nhỏ hay sao?
- Điều đáng sợ nhất là tu sĩ bên phía tây bắc không phải bình thường, có chút tà môn.
- Tà môn?
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Hồ Đại Mãnh, nội tâm Từ Lạc cảm thấy tò mò. Trong ấn tượng của hắn ta, tên này rất to gan, hơn nữa, làm người thô kệch, tính tình ngang bướng, không biết sợ hãi là gì. Sao hiện tại vừa nói tới Cáp Mô lĩnh ở tây bắc lại sợ thành như vậy.
- Sao lại là tà môn?
- Ở Thần Chỉ thành chúng ta có câu châm ngôn. Tu sĩ tây bắc rất tà môn, nuốt sống hồn nhi, ăn thịt quỷ nhi. Nói về thân thể, ác Âm Thần nhi!
- ...
Những lời này Từ Lạc cũng có nghe thấy, hắn nghe rất nhiều người trong Thần Chỉ thành nói qua, tu sĩ bên phía tây bắc rất tà dị. Con đường Thần đạo không đi con đường nghiêm túc, thuộc về con đường tà thần tương đối cực đoan, lấy âm hồn làm thức ăn, lấy quỷ quái làm thịt. Nghe nói còn uống máu người, trước tiên giết thân thể của mình, luyện hóa thành cương thi, Âm Thần luyện thành Quỷ Thần.



Bạn cần đăng nhập để bình luận