Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 889: Bão tuyết thôn nguyên đoạt thọ (2)

Chương 889: Bão tuyết thôn nguyên đoạt thọ (2)Chương 889: Bão tuyết thôn nguyên đoạt thọ (2)
Chương 889: Bão tuyết thôn nguyên đoạt thọ (2)
Kim ngũ lão cho mọi người dừng chân ở nguyên địa một đêm, đảm bảo pháp lực mọi người phải tràn đầy, ngày thứ hai mới bước vào Bồng Chuỳ Lão Lâm.
Mới vào, Xà Hạt Thảo lập tức ập tới từ bốn phương tám hướng. Hai mươi bảy người vừa chém giết, vừa cân thận tiến lên.
Mọi người đều biết, sở di nơi này có cái tên Bông Chuỳ Lão Lâm là vì có Đại Bong Chuy, cũng chính là nhân sâm kim ngọc giá trị liên thành.
Nó là thiên tài địa bảo đắt đỏ, nhưng trong lúc này, không ai tìm kiếm nhân sâm kim ngọc, tất cả đều bám đoàn, đi một đoạn sẽ lưu lại ký hiệu, nếu gặp nguy hiểm đột phát, nhanh chóng thoát đi bằng đường cũ.
Nếu gặp nguy ở ngoài thì còn có hy vọng sông sót, dù pháp lực không chống được, chỉ cần chạy là sống sót.
Còn trong này, gặp phải nguy hiểm, không có nơi de chạy, bay lên thì da vào Trọc Linh Vân Hà, chạy lung tung lạc đường, lỡ chui vào chỗ sâu, tới địa bàn của Lão Thụ Yêu, chết cũng không biết chết như nào.
Đáng sợ hơn là, trong này có một số kết giới thần bí. Ở Bông Chuỳ Lão Lâm tại Lão Kim Câu lần trước, Từ Lạc đã vô tình đi vào kết giới thần bí, may mắn mới bò ra được. Lần này hắn không dám chạy lung tung khắp nơi nữa.
Hả? Hắn chợt thấy là lạ, sau lưng như có thứ gì đang ập tới với tốc độ cực nhanh.
Tế thần thức ra nhìn, thình lình phát hiện một cơn gió lớn thối ngang, cuồng phong cuốn theo sương mù, phảng phất như một trận khói bụi, đi qua nơi nào, bùn đất khô vàng, cỏ cây khô héo nơi đấy, Từ Lạc kinh hãi:
- Chạy!
Hắn vừa hô, tất cả đều hoảng sợ, không ai biết chuyện gì đang xảy ra, rất nhanh, Kim ngũ gia cũng phát giác, hô lớn:
- Là bão tuyết! Chạy! Mọi người chạy maul
Mấy chữ bão tuyết truyền vào tai, đám người sợ đến hồn phi phách tán, không do dự, chạy ngay.
Hơn hai mươi người, đám Hoàng Bì Tử, Chu mập phi nước đại theo Từ Lạc về hướng đông, nhóm người khác theo Kim ngũ gia chạy về đăng tây, có ba, bốn người chạy về phía trước mặt.
- Chạy sang hai bên!
Tốc độ bão tuyết cực nhanh, ào ào kéo tới, từng cây đại thụ che trời thi nhau khô héo, Xà Hạt Thảo cũng lụi tàn.
Cũng may thần thức Từ Lạc đủ cường đại, thăm dò được phạm vi của bão tuyết, tránh được một kiếp, bốn người chạy về phía trước thì không có vận khí tốt như vậy, khi bọn họ phát hiện ra bão biết đi theo hướng bắc - nam, muốn đồi hướng chạy thì đã muộn TÔI.
Bão tuyết rít gào quét qua, hai tu sĩ không kịp rên một tiếng, da khô bong, lông tóc rụng ra, khí huyết suy bại, già đi trông thấy, phang phất như một lão già trăm tuôi, người vừa còn sông sờ sờ, đã biến thành thây khô trong nháy mắt.
Có một tu sĩ thôi động pháp lực thê nội điên cuồng, tế ra pháp cương hộ thân ngăn cản, người khác thì tế ra đỉnh lô, chui vào trong.
Khi bão tuyết lướt qua, tu sĩ tế pháp cương hộ thê cũng không thoát được, tình trạng không khác gì hai người trước. Người tế ra đỉnh lô, tu vi Tử Phủ, pháp bảo hộ thê cũng không hiệu quả, hắn còn sống, nhưng dáng vẻ già nua, vô cùng suy yêu nằm trong đỉnh lô, hai mắt lõm vào, vô thần, đa bọc xương, miệng khẽ mở, hơi thở mong manh, cách cái chết không xa.
Hai mươi bảy người khi tới, bão tuyết cuốn mất bốn người, trong đó có cả một tu sĩ Tử Phủ. Những người còn lại, dù không có vấn đề gì, nhưng đều sợ đến mức mặt mũi trăng bệch, kế cả đại bả đầu có kiến thức rộng như Kim ngũ gia cũng chưa tỉnh hôn.
Chinh đốn một lát, tiếp tục lên đường. Mọi người đều là tán tu, gặp rất nhiều chuyện thế này, đã quen từ lâu.
Dù Từ Lạc cũng thế, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được run rây một chút, cảm khái tu hành thật không dễ.
Chết bốn người, đều là lão tu sĩ tu luyện hai trăm năm, vất vả Trúc Cơ, trong đó có một người đã mở Tử Phủ, mạo hiểm tới hoang nguyên, tìm kiếm ít thiên tài địa bảo, cuối cùng... Chăng thấy thiên tài địa bảo đâu, đến cái mạng nhỏ cũng mất, ngay cả tài nguyên pháp bảo vỡ nát, thi cốt bị Xà Hạt Thảo ăn dân.
- Khổ cực hai trăm năm, sảy chân một chút thành công cóc... Nhân loại vẫn quá nhỏ bé trước thiên nhiên, dù bước chân vào tiên lộ đại đạo, cũng chăng có ý nghĩa gì.
Nhớ tới bão tuyết vừa nãy, nhìn cách bốn người biến mắt, hăn là chặn được nó, Từ Lạc nghĩ, không biết với bản lĩnh của mình, có chống cự được không.
- Lão Hoàng, sao ngươi không nói chuyện, đang nghĩ gì vậy?
Thấy Hoàng Bì Tử im lặng mãi, Chu mập hỏi một câu.
- Ta hơi sợ.
Hoàng Bì Tử nghiêm túc nói:
- Chúng ta làm xong vụ này, nhanh về đi, lần sau đánh chết cũng không tới hoang nguyên nữal Chu map gat dau tin thanh:
- Ta nghĩ hay là chúng ta cứ đi đào mộ đi cho lành, chỗ này quá nguy hiểm, không hợp với ba huynh đệ.
Từ Lạc cũng nghĩ vậy, hắn cảm thấy, không nên tới hoang nguyên chết tiệt này nữa, đến một lần hãi một lần, có rất nhiều nguy hiem không thê đoán trước được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận