Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 215 - Tiểu ca ca Từ Lạc, Quỷ Kiến Sầu bá đạo! (5)



Chương 215 - Tiểu ca ca Từ Lạc, Quỷ Kiến Sầu bá đạo! (5)




Oành!
Một chưởng hạ xuống.
Trong nháy mắt, hộ thể thần quang trên người Lục Kiếm Minh tỏa ra.
Oành!
Chưởng thứ hai hạ xuống.
Bạch bào trên người Lục Kiếm Minh vỡ vụn.
Oành!
Chưởng thứ ba rơi xuống.
Da thịt toàn thân Lục Kiếm Minh chấn động nổ tung, máu tươi phun ra, trong nháy mắt đã trở thành một huyết nhân.
- Dừng tay!
Sưu ——
Một bóng người lao nhanh tới, là đại chấp sự Thần miếu, Kim Quảng Nguyên cảnh giới Tụ Ý đại thành, chỉ thấy hắn bộc phát ánh sáng trên mi tâm, một hơi diễn hóa ra hơn hai trăm đạo Lưu Tinh Kiếm Vũ.
Từ Lạc một tay bóp kiếm, mi tâm thần quang lưu chuyển, bốn trăm lẻ năm đạo Lưu Tinh Kiếm Vũ diễn hóa quét qua, trong nháy mắt đã đánh tan hơn hai trăm đạo của Kim Quảng Nguyên
Kim Quảng Nguyên kinh ngạc thất sắc, mi tâm bắn ra một cột sáng màu vàng, diễn hóa ra một Kim Giáp Cự Linh cao hơn ba trượng, lúc này mới miễn cưỡng ngăn cản Lưu Tinh Kiếm Vũ đánh tới.
Ầm ầm!
Ngay sau đó, một Kim Giáp Cự Linh cao hơn năm trượng, người khoác kim quang rực rỡ, giống như thiên thần hạ phàm, một quyền đánh tan Kim Giáp Cự Linh của Kim Quảng Nguyên, sau đó cự linh nâng hai tay đấm tới.
Kim Quảng Nguyên sợ tới mức hồn phi phách tán, tế ra một đạo thần phù.
Thần phù hiển hóa chân ý, hóa thành một luồng kim quang lóe lên, bao phủ hắn vào trong.
Ầm! Ầm ——
Đông ——
Hai luồng sức mạnh va chạm vào nhau, bộc phát ra chấn động mãnh liệt, chung quanh sinh ra cuồng phong xé rách mặt đất.
Thành viên vệ đội thần thánh bị thổi bay, tu sĩ Thần miếu cũng đều bị thần lực mênh mông thổi ngã trái ngã phải.
Ầm ——
Phòng ốc sụp đổ, bụi đất bay đầy trời.
Lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần, định thần nhìn lại.
Kim Giáp Cự Linh cao hơn năm trượng biến mất.
Áo bào trắng trên người Kim Quảng Nguyên vỡ tan, thần tuyền ở mi tâm ảm đạm, miệng mũi phun ra máu tươi, tê liệt nằm trên mặt đất, chật vật không chịu nổi, sắc mặt kinh hoảng.
Từ Lạc đứng ở nơi đó.
Một bộ hắc bào gào thét trong gió.
Dáng người cao ngạo, ngạo nghễ đứng đó, người khoác một đạo cầu vồng như thiên thần, thần tuyền trên mi tâm cuộn trào mênh mông.
Ở bên cạnh.
Lục Kiếm Minh toàn thân đẫm máu quỳ trên mặt đất, không chết, dù không chết nhưng cũng sắp chết.
Phía xa xa.
Vừa rồi tu sĩ Thần miếu đang đều tức giận xông tới, giờ phút này bị dọa đến mặt xám như tro tàn, run rẩy, không ít người thậm chí đứng không vững.
Vệ đội thần thánh cũng như vậy, ngây người tại chỗ, không dám thở mạnh, không dám động đậy.
Không ai trong bọn họ nghĩ tới, Lục Kiếm Minh chính là thiên tài tuyệt đỉnh Tụ Ý tiểu thành, còn chưa đối mặt đã bị Từ Lạc tát ba cái hấp hối.
Ngay cả cao nhân Kim Quảng Nguyên còn chưa đối mặt bao lâu, thần tuyền bị chấn động khô kiệt, nằm như chó chết trên mặt đất.
Ông trời ơi!
Lục Kiếm Minh là thiên tài tuyệt đỉnh của Thần miếu.
Đại chấp sự Kim Quảng Nguyên cũng là cao thủ của Thần miếu!
Sao lại như vậy!
Từ Lạc hắn...
Nhìn hào quang trên người Từ Lạc, các giáo quan đều run rẩy.
Lúc trước.
Khi An Tiểu Đào nói có một vị ca ca hai mươi tuổi mới là đệ nhất nhân tu sĩ đời thứ hai.
Tất cả mọi người đều không tin.
Bây giờ.
Bọn họ mới biết, tiểu ca ca trong miệng An Tiểu Đào không ngờ lại chính là Từ Lạc.
Tụ Ý đại thành?
Tiểu Tinh Đấu ngũ cửu thần ý?
Kim Giáp Cự Linh ngũ trọng thần ý?
Đúng vậy.
Vừa rồi tất cả bọn họ đều nhìn thấy.
Cho đến hôm nay, các giáo quan còn nhớ rất rõ.
Lần trước khi Từ Lạc tới Tí Hộ Sở, hắn chỉ là Ngưng Thần viên mãn, ngay cả pháp môn Tụ Ý cũng là Tần lão truyền cho hắn.
Lúc này mới trôi qua bao lâu, nhiều nhất cũng không quá ba tháng?
Ba tháng ngắn ngủi, sao lại Tụ Ý đại thành rồi?
Hơn nữa còn luyện ra ngũ trọng thần ý của hai pháp môn?
Cho dù là kỳ tài cho trăm năm khó gặp, cũng không thể tu luyện nhanh như vậy chứ?
- Trời ơi! Đây... đây... đây là...
Tần lão sợ hãi, nhìn thoáng qua Kim Quảng Nguyên tê liệt nằm trên mặt đất, hắn rất kinh ngạc.
Lại nhìn thoáng qua Lục Kiếm Minh toàn thân đẫm máu và hấp hối, hắn cảm thấy choáng váng.
Lại nhìn Từ Lạc thân khoác cầu vồng, Tần lão cảm thấy trời đất quay cuồng.
Hậu viện, Tí Hộ Sở.
Trong một gian phòng cổ kính, Từ Lạc ngồi trên một chiếc ghế gỗ tử đàn, chơi đùa với trà cụ.
Phía đối diện, Tần lão nhíu mày, đôi mắt vẩn đục lấp lánh tinh quang kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào hắn.
Càng nhìn càng khó mà tin được, càng không dám tin.
Qua một lúc lâu, Tần lão mới lên tiếng nói:
- Tiểu Lạc à, nếu như... lão phu nhớ không lầm, ba tháng trước, lúc ngươi lần đầu tiên tới Tí Hộ Sở, vẫn là Ngưng Thần viên mãn nha?
- Làm sao vậy?
- Lão phu còn nhớ rõ, ngươi nói... Ngươi tiếp xúc Thần đạo không quá bốn năm năm thời gian, nói cách khác, bốn năm năm ngắn ngủi, ngươi đã tu luyện đến cảnh giới Tụ Ý đại thành...
Tần lão hít sâu một hơi, nhưng vẫn không thể bình ổn lại nội tâm rung động.
Bốn năm năm tu luyện đến cảnh giới Tụ Ý đại thành, quả thực quá hoang đường.



Bạn cần đăng nhập để bình luận