Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 719 - Tà Thần liệt truyện



Chương 719 - Tà Thần liệt truyện




Hiện tại cảm thấy Thần đạo không có chuyện như vậy.
Ngay cả thứ chuyên dùng hiến tế cũng làm ra rồi.
Thế tục phàm gian phong kiến mê tín cũng thôi đi, đây là thế giới Thần đạo, sao cũng chơi bộ này?
Chẳng phải đang cởi quần đánh rắm hay sao?
Thế nào.
Tu sĩ Thần đạo của thế giới Thần đạo cũng chú ý tới việc bái thần?
Khi hắn hỏi ra nghi ngờ trong lòng, lập tức Sở Kiều Hồng lại mỉa mai:
- Không biết gì cả! Ngươi mù chữ, không có văn hóa còn dốt đặc cán mai với văn minh Thần đạo! Cô nãi nãi thật hoài nghi rốt cuộc ngươi tu luyện thế nào, sao có thể không biết gì như vậy!
Dừng lại một chút.
Sở Kiều Hồng lại truyền đến thần niệm đỏ rực:
- Đây là bia mộ Đại Tàng Tu La, Đại Tàng Tu La là Tà Thần! Hơn nữa còn là Tà Thần cổ xưa, cho dù chính tà ở thế giới Thần đạo, truyền thừa đều là ý chí Thần đạo. Nhưng khác biệt là ý chí Thần đạo chính phái có tính bao dung rất cao, mà ý chí Thần đạo của lưu phái Tà Thần lại cực kỳ cực đoan.
- Ta nói những lời này có lẽ ngươi nghe không hiểu. Chỉ cần ngươi biết ý chí Thần đạo chính phái chú ý lấy người làm gốc, chủ chương khống chế ý chí Thần đạo. Tà Thần lưu phái thì ngược lại, là lấy ý chí Thần đạo phụng làm chủ nhân.
- Ngươi có biết những tu sĩ phái Tà Thần này vì sao lại dùng Âm Thần hiến tế cho bọn chúng hay không?
Từ Lạc lắc đầu, hắn không hiểu việc này.
- Nói cho ngươi biết, bọn họ cung phụng ý chí Thần đạo, là ý chí Thần đạo được Đại Tàng Tu La truyền thừa xuống. Ngươi cho rằng bọn họ hiến tế Âm Thần làm gì? Bọn họ đang đúc nuôi ý chí Thần đạo Đại Tàng Tu La.
Nghe đến nơi này, với sự hiểu biết của Từ Lạc, hắn cũng đại khái hiểu được phân chia chính tà của thế giới Thần đạo.
- Hơn nữa nếu như suy đoán của ta không sai, có lẽ ý chí Thần đạo của Đại Tàng Tu La đã từng đến đây.
Nghe thấy lời này, nội tâm Từ Lạc khẽ động:
- Có ý gì?
- Ngươi thấy bóng ma tử vong kia không...
- Thì sao?
Từ Lạc liếc nhìn bóng ma tử vong hình người cách đó không xa.
- Ta hoài nghi bóng ma tử vong này chính là chủ nhân của mộ lớn. Hơn nữa khi còn sống hắn đã bị ý chí Thần đạo do Đại Tàng Tu La ký sinh qua. Hắn là thần tử của lưu phái Đại Tàng Tu La.
- Ý chí Thần đạo có thể ký sinh?
- Nói nhảm! Ngươi cho rằng thế nào? Những thần tử của lưu phái Tà Thần ở thế giới Thần đạo kia đều là khôi lỗi bị ý chí của Tà Thần ký sinh, ngay cả khôi lỗi cũng không bằng. Sau khi bị ký sinh hoàn toàn không có ý thức của bản thân, sẽ biến trở thành Đại Tàng Tu La Tà Thần.
Từ Lạc hỏi:
- Thế giới Thần đạo đã sụp đổ, ý chí Thần đạo Đại Tàng Tu La hẳn cũng nên hóa thành tro bụi rồi chứ?
- Hừ! Hóa thành tro bụi? Ngươi cho rằng ý chí Thần đạo của lưu phái Tà Thần là tiểu Âm Thần hay sao? Huống chi Đại Tàng Tu La còn là lưu phái cổ xưa. Người ta truyền thừa lâu như vậy, cho dù không bất tử bất diệt cũng tuyệt đối không kém bao nhiêu.
Bất tử bất diệt?
Trong lòng Từ Lạc cười lạnh.
Hắn có lẽ hiểu biết không sâu về văn minh Thần đạo, nhưng nếu muốn nói ý chí của Tà Thần bất tử bất diệt, thực sự vô nghĩa.
Nhìn chằm chằm lư hương, nhìn bóng ma từ trong lư hương toát ra, Từ Lạc thuận miệng hỏi một câu:
- Hồng tỷ, ý của ngươi là Đại Tàng Tu La có thể giấu ý chí Thần đạo ở trong lư hương?
- Cũng không chắc.
Giọng điệu thần niệm của nàng có phần không kiên nhẫn, thúc giục nói:
- Tiểu Ma Tử, ta khuyên ngươi tốt nhất nên nhanh chóng trở về. Nếu như thật sự bị ý chí Thần đạo của Đại Tàng Tu La ký sinh, đến lúc đó thần tiên cũng không thể cứu ngươi!
Từ Lạc đắn đo, suy nghĩ xem Sở Kiều Hồng có cố ý hù dọa hắn hay không.
Suy nghĩ bản thân hắn không phải ruột thịt với Sở Kiều Hồng, cũng không có bất kỳ giao tình nào, nàng có thể tốt bụng nhắc nhở mình như vậy?
Hơn nữa còn tận tình khuyên nhủ như thế.
Từ Lạc luôn cảm thấy trong này có chuyện ẩn gì đó.
Có phải Sở Kiều Hồng vì bệnh mà Âm Thần tán loạn, lo lắng bản thân mình cướp lư hương, cho nên mới phí hết tâm tư hù dọa mình hay không?
Khó mà nói.
Cũng khó nói.
Hắn quyết định thử một lần.
- Hồng tỷ, nếu lư hương nguy hiểm như vậy, hơn nữa bên trong có thể ẩn chứa ý chí Thần đạo của Đại Tàng Tu La...
Từ Lạc lẫm liệt quát lên:
- Vật này tuyệt đối không thể ở chỗ này, nếu không tai họa vạn năm.
- Ngươi... Ngươi...
Thần niệm đỏ ngầu của Sở Kiều Hồng truyền đến, lộ vẻ ngạc nhiên khó mà tin nổi:
- Ngươi muốn làm gì?
- Còn ta thì sao? Đời này cũng không có tiền đồ gì. Mơ hồ nhiều năm lăn lộn trong thế giới tận thế như vậy cũng không có thành tựu gì. Lão bà chạy theo người khác không nói, mà tình nhân cũng đưa mũ xanh cho ta. Tiểu tam cũng bị người ta cướp đi, cảm giác sống không có gì để nói. Nếu lư hương nguy hiểm như vậy, ta quyết định mang theo đồ chơi này xông vào chỗ sâu trong thế giới Thần đạo, cũng xem như làm ra cống hiến cho nhân loại chúng ta.



Bạn cần đăng nhập để bình luận