Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 735 - Môn khách thế gia (2)



Chương 735 - Môn khách thế gia (2)




Lão quản gia mở ba bình bạch ngọc, đổ đan dược bên trong ra, tán dương:
- Ngươi luyện được sáu viên được sáu viên mỗi loại, xem ra chỗ dược thảo chúng ta cho, người không hề lãng phí chút nào, hơn nữa còn một lần thành đan… Thủ nghệ đạo hữu…
Lão quản gia đổ đan dược vào lòng bàn tay, tập trung nhìn, ngạc nhiên:
- Đan trạch mịn mà không trơn, đan uẩn sung túc mà không đầy, đan hoa hoàn mà không chỉnh, cái này…
Lão quản gia ngẩng đầu nhìn Từ Lạc một lượt, nói:
- Trong nhóm người ứng tuyển đan sư, luyện chế đan dược, phần lớn đều có đan trạch, ẩn chứa đan uẩn thì lác đác không nhiều, chỉ có ngươi mở ra được đan hoa.
- Lão tiền bối nói quá rồi.
Thái độ Từ Lạc chân thành, khiêm tốn nói:
- Tại hạ từng đi theo sư tôn học luyện đan, sau sư môn gặp tai hoạ, những năm này tại hạ luôn tự mày mò bên ngoài, luyện chế đan dược có chút thô ráp.
Lão quản gia là một người thành thạo. Hắn biết rõ người có thể luyện chế ra đan trạch, đan uẩn, đan hoa như Từ Lạc, chắc chắn có thiên phú cực cao, nhiều kinh nghiệm và thủ nghệ cứng cáp trong lĩnh vực luyện đan.
Có lẽ quanh năm phiêu bạt ở ngoài, không có chỗ cố định, vì sinh kế, luyện chế qua rất nhiều đan dược thô ráp, có thể thủ nghệ luyện đan, giỏi nhưng không tinh, hỗn tạp mà không thuần.
- Đáng tiếc…
Lão quản gia nghĩ, nếu Từ Lạc được cao nhân luyện đan chỉ điểm, chắc chắn có thể thành công trong lĩnh vực này. Từ Lạc trẻ lại mấy tuổi, thậm chí hắn cũng nguyện ý dốc lòng vun vén, sau này sẽ có tác dụng với Nam Phong thế gia. Đáng tiếc, tuổi hơi lớn rồi.
- Ngươi tên là gì? Phong Thú phải không? Được! Lão hủ nhớ kỹ, thủ nghệ của ngươi không tệ, có tiềm lực lớn, về sau chỉ cần ngươi chịu lưu lại Nam Phong thế gia, chuyện khác lão hủ không dám hứa, nhưng về tài nguyên, chắc chắn sẽ khiến ngươi hài lòng!
Lão quản gia đưa cho Từ Lạc một ngọc bài, sau đó móc ra một ngọc giản, không biết bên trong có gì:
- Cầm ngọc bài, mang ngọc giản lên giao cho chấp sự, hắn sẽ tự an bài cẩn thận cho ngươi.
- Đa tạ lão tiền bối.
Trước đó, Từ Lạc còn chút lo lắng, không biết có thể vượt qua được bài kiểm tra không? Ai ngờ, không chỉ thuận lợi vượt qua kiểm tra, mà còn được chiếu cố đặc thù, cái này khiến hắn hơi ngạc nhiên.

Phải nói, thời gian làm môn khách ở Nam Phong thế gia, Từ Lạc tương đối nhàn. Mỗi tháng chỉ cần nhận dược thảo, luyện thành đan dược, sau khi nộp lên, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ. Việc rất nhẹ nhàng, với thủ nghệ luyện đan của hắn, uống chút rượu, tuỳ tiện cũng có thể hoàn thành.
Nam Phong thế gia cung cấp tài nguyên, bản thân chỉ cần tốn chút thời gian luyện một lò đan dược, lại được bao ăn bao ở, linh khí thì nhiều, mỗi tháng còn có nguyên thạch phong phú và các loại phúc lợi khác.
Ba người Chu Quảng, Vương Khắc Quân và Phùng Vân đều thuận lợi trở thành môn khách của Nam Phong thế gia, chỉ là sau khi ba người đi vào, được sắp xếp ở nơi khác, nghe nói là đi trông coi dược điền gì đó.
Quy mô của Nam Phong thế gia rất lớn, diện tích rộng, vẻn vẹn một linh mạch Kim Bích đã có bảy đỉnh núi, nghe nói trước đây nơi này là một, về sau bị gia chủ đời thứ nhất của Nam Phong thế gia chém ra thành như bây giờ.
Phỉ Thuý Sơn là một trong bảy. Môn khách Nam Phong thế gia đều ở ngọn núi này, nên còn được gọi là Môn Khách Sơn.
Hiện tại, trong một động phủ, Từ Lạc mở đan lô, lấy đan dược được luyện chế ra, nhìn đan trạch bóng loáng như ngọc, đan uẩn sung mãn mượt mà, đan hoa óng ánh, có sương lạnh như Âm Nguyên Chi Khí, hài lòng gật đầu.
- Quả thật linh khí rất quan trọng trong luyện đan!
Sau khi vào Nam Phong thế gia, ngoài nhiệm vụ làm công cụ luyện đan hình người ra, phần lớn thời gian đều luyện chế Thái Âm Bách Hồn Đan, Thập Hồn Đan và Thái Âm Dưỡng Thân Đan cho chính mình.
Phỉ Thuý Sơn toạ lạc trên linh mạch, linh khí tinh thuần lại dồi dào, trận pháp bố trí hoả diễm cực kỳ ổn định, khống chế hoả hầu cũng dễ hơn nhiều.
Lúc mới luyện Bách Hồn Đan ở thế giới tận thế, cần phải đưa vào hơn một nghìn âm hồn. Thử hơn nửa năm, thủ nghệ tiến bộ vượt bậc, chỉ cần hơn hai trăm khi ở Thiên Cẩu Vịnh. Cho đến nay, ở động phủ trên Phỉ Thuý Sơn, đã áp xuống còn hơn một trăm mười, luyện chế ra Bách Hồn Đan có đủ trạch, uẩn, hoa, hương.
- Thật tốt!
Từ Lạc ném một viên vào miệng, nhai nát,giòn giòn và mát lạnh. Bách Hồn Đan xuống họng, âm nguyên tinh thuần lại hùng hậu tràn ngập trong cơ thể, thông qua khiếu cung, hoá thành từng luồng pháp lực.
-Haiz!
Hắn không nhịn được thở dài, với người khác mà nói, Thái Âm Bách Hồn Đan hắn luyện chế, ẩn chứa âm nguyên tinh thuần hùng hậu, cho dù là tu sĩ Pháp Thân đại viên mãn như Chu Quảng, cũng cần mười ngày, nửa tháng mới luyện hoá được.
Còn với Từ Lạc, một viên xuống tới họng, ngoài việc nhai sướng miệng thì cũng chẳng có hiệu quả gì. Luyện hoá chút pháp lực kia, như nước đổ biển, nhét kẽ răng không đủ. Hắn có gặm Bách Hồn Đan như đường đậu, hiệu quả cũng không cao.



Bạn cần đăng nhập để bình luận