Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 102 - Tiên phàm khác biệt, ngươi căn bản không hiểu trồng cây hòe. (2)



Chương 102 - Tiên phàm khác biệt, ngươi căn bản không hiểu trồng cây hòe. (2)




Vỗ vỗ bả vai Từ Lạc, Khương Phi rời đi.
Đoạn Mặc Tuyết vốn cũng muốn đi, lại nghĩ tới cái gì, từ trong túi trữ vật lấy ra một cái bình bạch ngọc nói:
- Nơi này có mười hạt Âm Nguyên đan, ngươi... tự giải quyết cho tốt đi.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Từ Lạc đổ Âm Nguyên đan trong bình bạch ngọc ra đếm, đúng là mười hạt, sau đó lại cất hai hạt của Khương Phi vào trong bình.
Không nói gì thêm, lại quay về uống rượu với Lý Đại Quang.
...
...
- Mặc Tuyết, sao lại nói với hắn nhiều như vậy, nhìn ngươi một bộ dáng quan tâm hắn, sẽ không phải...
Trên đường trở về.
Khóe miệng Khương Phi xẹt qua một nụ cười nghiền ngẫm:
- Còn nhớ mãi không quên Từ Lạc sao?
- Ngươi suy nghĩ nhiều.
Đoạn Mặc Tuyết thần tình kiêu căng, ngôn ngữ vẫn vô cùng đạm mạc như cũ:
- Trước kia lúc ở cùng một chỗ, ta còn nhỏ, thanh xuân ngây thơ, Từ Lạc lại hiểu nhiều, rất nhiều sự vật luôn có thể chơi ra chiêu trò mới, thời thiếu nữ ta rất mê muội đối với hắn, nhưng mà...
Lời nói xoay chuyển:
- Khi còn bé ta chưa từng thấy qua việc đời, mỗi ngày chỉ đi theo phía sau hắn, từ sau khi bái nhập Kim Hà tông, ta mới chính thức ý thức được, trước kia mình vô tri cỡ nào, ngây thơ cỡ nào, buồn cười cỡ nào.
- Thật sao? Vừa rồi nhìn ngươi nói với hắn nhiều như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi vẫn nhớ mãi không quên đối với hắn đấy.
- Ta chẳng qua nể tình ngày xưa, không đành lòng nhìn hắn chết ở Lão Hòe Lĩnh mà thôi.
- Lại nói tiếp, cũng kỳ quái, năm đó chúng ta bị cướp giết, sau khi mọi người rời đi, Từ Lạc đi theo một nhóm khác đi đâu? Tại sao qua hơn một năm, hắn lại tìm trở về?
- Không biết.
Giọng nói của Đoạn Mặc Tuyết luôn lộ ra mấy phần cảm giác ưu việt:
- Ta cũng không có hứng thú biết, hắn còn có thể đi đâu, đơn giản là trốn ở thế tục hơn một năm, có thể không cam lòng, cho nên lại tới nơi này tìm chúng ta.
- Mặc Tuyết, ngươi nói nếu như Từ Lạc không rời đi, cứ muốn bám lấy chúng ta thì làm sao bây giờ, chúng ta mặc kệ hắn?
- Muốn quản ngươi thì ngươi quản, vừa rồi ta đã nói rồi, nếu như hắn không biết sống chết, như vậy tất cả đều không liên quan đến ta, năm đó chúng ta cùng nhau bái nhập Kim Hà tông, linh căn của hắn không tốt, ta khuyên hắn trở về an ổn làm một phàm nhân, hắn không nghe lời khuyên của ta, nhất định phải ở lại Kim Hà tông làm tạp dịch, bây giờ lại đi theo chúng ta đến Xích Luyện tông, hắn a... Thật sự là...
Có lẽ là nhớ tới cái gì, Đoạn Mặc Tuyết lại lắc đầu:
- Hắn chưa từ bỏ ý định, vẫn luôn ôm một tia ảo tưởng đối với đại đạo trường sinh, đáng tiếc... tư chất của hắn, thực lực của hắn, căn bản không chống đỡ nổi lòng tự trọng của hắn, điểm này, hắn vĩnh viễn sẽ không rõ ràng.
- Ai nói không phải chứ.
Khương Phi cười nói:
- Năm đó lúc ở Kim Hà tông, hắn trồng quả hồng được Thiên Tiên Thánh Nữ nhìn trúng, vì thế, Thánh Nữ còn tặng cho nàng một mảnh lá cây bảy màu, lúc ấy ta bảo hắn đưa lá cây cho ta, hắn còn không chịu cho.
Đoạn Mặc Tuyết cũng cười theo:
- Hắn xem lá bảy màu của Thánh Nữ như cơ duyên cầu tiên, sao có thể cho ngươi.
- Ha ha ha!
Khương Phi cười to:
- Ta thấy lá cây bảy màu kia không chỉ là cơ duyên cầu tiên, ta cảm thấy hắn có thể coi lá cây bảy màu này là tín vật định tình mà Thánh Nữ cho hắn, ha ha ha!
Mỗi khi nhớ tới việc này, Khương Phi lại cảm thấy buồn cười, nhất là sau khi lá cây bảy màu của Từ Lạc bị đệ tử ngoại môn cướp đi, càng làm cho hắn cảm thấy hả hê.
Hai người vừa nói vừa cười, đi về phía Kim Hà Phong.
Lúc đi ngang qua Đại Hà Phong, Đoạn Mặc Tuyết bỗng nhiên dừng bước, nhìn Đại Hà Phong khí thế hùng vĩ, trong thần sắc vốn kiêu căng lại đạm mạc, hiện lên một chút không cam lòng.
- Thế nào, còn muốn bái nhập môn hạ của Đại Hà mỗ mỗ sao? Từ bỏ đi, ngươi đã bị Đại Hà mỗ mỗ cự tuyệt ba lần, mỗ mỗ đã nói sẽ không thu ngươi làm môn nhân, Đại Hà mỗ mỗ từ trước đến nay đều là nhất ngôn cửu đỉnh.
Giọng nói của Khương Phi truyền đến, Đoàn Mặc Tuyết không đáp lại, chỉ nhìn về phía Đại Hà Phong.
Mặc dù.
Nàng hiện tại là môn nhân của Vân Hoa lão gia trên Kim Hà Phong, hơn nữa, Vân Hoa lão gia đối với nàng cũng không tệ.
Nhưng mà.
Đoàn Mặc Tuyết vẫn rất muốn bái nhập vào môn hạ của Đại Hà mỗ mỗ.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Uy danh của mỗ mỗ mỗ vang vọng khắp nơi.
Đỉnh Long Trảo hai mươi bốn phong là phong thủy bảo địa của Lão Hòe Lĩnh, thuộc về đại phong, từ ý nghĩa nào đó mà nói thì vẫn là tượng trưng cho thân phận địa vị.
Rất nhiều lão gia trên lĩnh đều muốn chiếm làm của riêng, vẫn luôn âm thầm mơ ước.
Kim Hà Phong chính là một trong hai mươi bốn long trảo, trên đó có năm vị lão gia trấn thủ, sợ có những lão gia khác ném thẻ bài, đến đây đoạt phong.
Long Trảo Phong khác cũng đều có ít nhất hai ba vị lão gia trấn thủ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận