Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 780 - Chiến trường Thượng Cổ, cấm địa hoang nguyên!



Chương 780 - Chiến trường Thượng Cổ, cấm địa hoang nguyên!




Phần lớn tu sĩ bình thường, cùng lắm là đến Lão Kim Câu tìm Tam Kim Trân Bảo, không dám đi tới những nơi khác.
Khắp hoang nguyên đều có cấm chế tự nhiên và rất nhiều kết giới thần bí, chẳng may rơi vào, kêu trời không biết, kêu đất chẳng hay.
Lúc Từ Lạc và lão hầu tử đi tới hoang nguyên, đã là chín ngày sau.
Không biết vì sao, lần đầu tới hoang nguyên, Từ Lạc đã có cảm giác rất khó chịu, lần này còn mãnh liệt hơn. Cảm giác khó tả ấy không đến từ nhục thân, cũng không đến từ thần hồn, mà giống nỗi sợ khó nói từ sâu trong lòng.
Linh khí dồi dào, nhưng rất đục, hít một hơi, pháp lực sẽ bị nhiễm bẩn nặng nề, phải mất mười ngày nửa tháng mới tịnh hoá được.
Nghe nói, linh khí ở hoang nguyên rất hỗn loạn. Có thể rất tinh khiết như tiên khí, hít một hơi, phi thăng luôn, cũng loại kịch độc, vừa chạm phải, chết ngay tại chỗ.
- Chúng ta bay thấp chút, nơi này, bay càng cao, chết càng nhanh…
Lão hầu tử vẫy tay, ra hiệu Từ Lạc cố gắng phi hành thấp nhất.
Từ Lạc gật đầu, ngoan ngoãn làm theo, dù sao, trước kia đã từng tới hoang nguyên một lần, ít nhiều cũng có chút kinh nghiệm. Hắn ngầng đầu nhìn trời, hỏi:
- Mây đen trên trời là cái quái gì vậy?
Trên không trung hoang nguyên, tầng mây cực kỳ thấp, quanh năm không tiêu tán, cảm giác như đưa tay cũng có thể chạm tới, càng quỷ dị hơn là, những tầng mây đen kịt này như đang chảy cuồn cuộn, cũng giống dải thiên hà tối tăm che khuất bầu trời, thỉnh thoảng xô từng đợt sóng to.
- Ai biết là gì đâu, bọn họ đều nói đây là linh chướng hình thành vân hà, kêu là Trọc Linh Vân Hà gì đó.
- Trọc Linh Vân Hà?
- Nghe nói do linh khí đục ngầu và chướng khí ô yên tụ lại, lâu ngày thành Trọc Linh Vân Hà.
- Trong Trọc Linh Vân Hà có yêu ma quỷ quái đáng sợ thật không?
Lần trước đến hoang nguyên, Từ Lạc được chứng kiến, từng luồng linh khí kịch độc, đục ngầu như hắc phong, đến chỗ nào, không còn ngọn cỏ chỗ ấy, người thì toàn thân thối rữa, hoá thành vũng máu.
Hắng từng gặp những nhánh dây leo như đại xà ăn thịt người ở khắp nơi. Nghe người ta nói, đám trong Trọc Linh Vân Hà còn lớn hơn, ma hoá phi cầm tẩu thú, có người nói, có cả Ma Long mọc lông xanh đầy thân.
- Có đấy!
Lão hầu tử gật gù:
- Cách đây ít năm, ta còn thấy một quái vật khổng lồ, con ngươi đỏ tươi, hai cánh tay như trụ trời, một chưởng như núi lớn áp xuống, đè bẹp tu sĩ thành đống thịt nhão.
- Ta nói này lão hầu tử, ta đọc sách ít, không có văn hoá, lịch duyệt không sâu, kiến thức cũng không nhiều, ngươi đừng có lừa ta.
- Ta lừa ngươi làm gì! Nếu không tin, thế tự mình bay lên nhìn xem, tiểu tử ngươi nghĩ nơi này được xưng là cấm chế Thượng Cổ, là nói đùa à?
Tự bay lên nhìn? Đúng là Từ Lạc có ý tưởng này, về sau nghĩ lại, vẫn thôi thì hơn, lòng hiếu kỳ hại chết mèo, mèo còn chín mệnh chứ hắn chỉ có một thôi, không chịu được cực khổ.
- Đại huynh đệ, lão ca khuyên ngươi một câu, đến hoang nguyên, chớ ngẩng đầu nhìn, đi được thì không cần bay, gió thổi cỏ lay gì đó, cũng đừng quay lại, chạy thẳng, chạy càng xa càng tốt. Chuyện không chắc chắc thì đừng có làm, tuyệt đối không được mạo hiểm, đừng mang tâm lý thử vận may, người chết nhiều nhất ở hoang nguyên hàng năm, chính là cái loại mơ tưởng một đêm chợt giàu!
Lão hầu tử nghiệm túc, trịnh trọng nói với Từ Lạc:
- Điều quan trọng nhất, phải rũ bỏ tình người, tôn trọng vận mệnh của người khác, điểm này rất trọng yếu!
- Được rồi, huynh đệ ta ghi nhớ, đa tạ lão ca dạy bảo!

Càng vào sâu trong hoang nguyên, người càng nhiều.
Trên đường đi, khắp nơi đều là người, kết thành nhóm ba năm, có khi là một đội, hình như cũng rất cẩn thận, phi hành thấp. Tuy nhiên, cũng có người gan lớn, cưỡi phi thiên đại liễn phi nhanh, kẻ không sợ chết hơn, dùng phi thuyền nghênh ngang giữa không trung.
- Vãi chưởng! Thật trâu bò!
Đưa mắt nhìn bốn phương tám hướng, người đông nghịt, không thể đếm được.
- Nói đùa! Mỗi lần Lâm Lang Động Thiên mở ra, chẳng khác gì Tu Hành Thịnh Hội, không chỉ các đại tông môn đứng đầu, môn phiệt thế gia ở đại vực Mãng Khâu, còn cả Ma Tu ở đại vực U Ly, Tiên Tu của đại vực Vân La, phàm là tu sĩ Pháp Thân, không ai bỏ qua Lâm Lang Động Thiên.
- Lâm Lang Động Thiên, vị trí cụ thể ở đâu?
Từ Lạc dò xét khắp nơi, không phát hiện ra động thiên nào.
- Lúc này làm gì đã tới!
Lão hầu tử trợn trắng mắt:
- Còn lâu mới đến.
- Còn chưa tới?
- Ngươi nghĩ gì, nói cho ngươi hay, đừng nói trước cửa Lâm Lang Động Thiên, trong bán kính trăm dặm, đông đến không thể nhúc nhích, mấy đại tông môn đã sắp xếp người chiếm chỗ từ mấy năm trước rồi.
- Thì sao, vọt tới đầu… Có vấn đề gì?
- Nhiều lắm, cái cốt lõi nhất, đến trước chiếm tiên cơ, ai vào trước người đó là vua, ta không cần nói nhiều, nhất những thiêu kiêu tuấn kiệt, thiên kiêu cự tử, kỳ tài ngút trời gì đó, nhân trung long phượng.
Từ Lạc không hiểu lắm, hỏi lại:
- Là thế nào?



Bạn cần đăng nhập để bình luận