Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 101 - Thỏ ngốc

Chương 101 - Thỏ ngốcChương 101 - Thỏ ngốc
Chương 101 - Thỏ ngốc
Quả nhiên xuống dưới chân núi liên gặp phải những người đang làm công, thấy con thỏ hoang trong tay Thẩm Thính Hồng, hai mắt của cả đám người đều sáng bừng lên.
Chỉ là bình thường, loại con mồi nhỏ như này ai bắt được thì của người nấy. Thật ra chẳng có ai dám nói cô đào góc tường của chủ nghĩa xã hội, rốt cuộc ở thời đại này làm gì có ai không xuống sông bắt cá hay lên rừng nhặt vài thứ gì đó. Nếu vì đỏ mắt ghen tị mà dám đi tố cáo thì đừng ai hòng chiếm được món lợi gì.
Đây là ước định mà thành quy luật, sở dĩ Thẩm Thính Hồng dám câm xuống cũng vì nguyên nhân này. Có đồ qua con đường minh bạch thì tất thảy đều là đồ vật quang minh chính đại.
Đương nhiên, không phải lân nào nhặt được đồ cũng lấy ra cho người khác xem. Thẩm Thính Hồng không phải là người ngu ngốc nên đây là lần đầu tiên.
Nếu lần nào cũng để họ nhìn thấy, càng nhiều lần sẽ chọc phải rắc rối.
"Hôm nay vận khí của Ni Nhi nhà họ Thẩm không tệ!"
"Chậc chậc, con thỏ này béo thật đấy.
Thẩm Thính Hồng cũng cười chào hỏi bọn họ/'Đúng thật hôm nay cháu rất may mắn, con thỏ này cũng rất ngu ngốc, nếu không cháu cũng không có cách nào bắt được nó."
Biểu cảm của cô rất kinh hỉ (1) như thể là lần đầu bắt được nó.
(1) Kinh hỉ: kinh ngạc và vui vẻ
Tuy mọi người rất ghen tị nhưng họ không nói gì thêm nữa.
Sau khi hai cô rời đi, mọi người mới bắt đầu bàn tán. "Này, bây giờ Ni Nhi nhà họ Thẩm rất khác xưa, trước kia có bao giờ nhìn thấy con bé đó lên núi bao giờ đâu?”
"Haiz, không đi học nữa thì về nhà phải làm chút chuyện đúng không?”
"Chậc chậc, lúc trước nhìn lúc nào cũng có bộ dáng hơn người khác, rõ ràng chỉ là một người chân lấm tay bùn mà cứ ra vẻ như là người thành phố. Chẳng phải giờ về nhà vẫn phải đi làm việc sao?" Có một người phụ nữ đã lấy chồng ghen tị với Thẩm Thính Hồng nói.
"Kệ đi, dù sao con nhà người ta cũng chẳng phải xuống đất làm việc."
"Đúng rồi đấy, cũng chẳng phải xuống đất làm việc giống chúng ta."
Dù gì họ Thẩm cũng là một họ lớn, có người họ Thẩm đương nhiên sẽ bảo vệ người có họ như mình, không rảnh hơi đâu đi bảo vệ người ngoài.
Người phụ nữ có chồng kia không dám nói gì nữa...
Lúc Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh cùng nhau về đến nhà, những người còn lại vẫn đang làm việc ở ngoài chưa về nhà.
Tuy cảm thấy Diệp Thận Ngôn là chàng trai tâm cơ nhưng xuất phát từ việc anh vẫn đang bị thương nên phải gõ cửa thì hơn.
"Diệp Thận Ngôn, anh có cần hỗ trợ gì không?”
Giọng nói của Diệp Thận Ngôn vọng ra từ trong phòng,'Không cân!"
Nghe vậy Thẩm Thính Hồng trực tiếp xoay người vào nhà bếp với Thẩm Thanh Thanh.
Bây giờ các loại gia vị trong phòng bếp rất đây đủ, không những thế mỗi một lần nấu cơm đều dùng nước giếng trong không gian nên chỉ cần nấu một chút thì đồ ăn không tài nào không ngon được. Lợn rừng trước đó có mỡ lá, tuy không nhiều được như lợn nhà nhưng vẫn trưng được một nồi mỡ lợn. Vì vậy khi xào rau Thẩm Thính Hồng không chút bủn xỉn mà cho mỡ vào xào.
Thẩm Thanh Thanh chứng kiến cảnh này trợn mắt há mồm/Thính Hồng, chúng ta ăn như vậy có phải quá khoa trương không?”
Thẩm Thính Hồng làm một nồi canh thịt viên cho Diệp Thận Ngôn ăn trước, anh nói là chưa khoẻ vậy nấu đồ ăn thanh đạm là tốt nhất.
Sau đó Thẩm Thính Hồng lại xào một món thịt không quá cay, chắc hẳn Diệp Thận Ngôn cũng có thể nếm thử.
Đấn lượt con thỏ kia:...
"Khụ khụ khụ... Khụ khụ!" Vốn Thẩm Thanh Thanh đang nhóm lửa cho Thẩm Thính Hồng đột nhiên bịt mũi mình lại rồi chật vật chạy ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài, cô ấy liên đâm vào người Thẩm Thính Văn mới trở về nhà.
Mặt của Thẩm Thanh Thanh lập tức đỏ bừng, cũng may vốn dĩ mặt cô ấy đã đỏ vì sặc khói nên giờ đỏ thêm cũng khó ai phát hiện được.
Thẩm Thính Văn đỡ Thẩm Thanh Thanh dậy rồi ôn tôn hỏi,'Thanh Thanh, em bị sao thế?"
Thẩm Thanh Thanh điều chỉnh cảm xúc của mình một chút xong chỉ vào phòng bếp, Thính Hồng nấu, khụ khụ, nấu cơm ở phòng bếp!"
Thẩm Thính Văn nghi ngờ hỏi,'Con bé nấu món gì mà khiến em sặc đến mức này?”
Thẩm Thanh Thanh,'Nếu không anh vào xem thử đi?"
Thẩm Thính Văn không nghĩ nhiều, thật sự đi vào bếp, mới vừa mở cửa, một mùi hăng xộc thẳng vào mắt vào mũi ập vào.
Thẩm Thính Văn chạy nhanh ra ngoài, đương nhiên lại trở thành đối tượng được Thẩm Thanh Thanh nhìn như đang xem kịch vui.
Thật ra, dù món thỏ cay của Thẩm Thính Hồng rất cay nhưng tuyệt đối không khoa trương đến mức vậy. Chỉ là khi làm ớt cay, dưới tình huống không có máy hút mùi thì đúng thật nó sẽ khiến mọi người sặc mũi.
Cô đứng ở chiều ngược lại của nồi nên tình trạng tốt hơn mọi người một chút.
Nhưng thế cũng tốt, vừa vặn lại không có ai vào phòng bếp, vì thế cô trộm bỏ thêm một số gia vị vào khiến cho mùi thơm toả ra tứ phía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận