Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 173 - Buổi đánh qiá

Chương 173 - Buổi đánh qiáChương 173 - Buổi đánh qiá
Chương 173 - Buổi đánh giá
Nghe anh nói vậy, Thẩm Thính Hồng không nói thêm gì nữa, chỉ cân anh không khó xử là được. Anh lấy ra phiếu máy may thì mọi người sẽ đưa tiên lại cho anh, tuy nó cũng chẳng khác đi chợ đen đổi tem phiếu là bao nhưng đối với đại đội, đây là sự an toàn tương đối.
Sau khi vê nhà, Diệp Thận Ngôn liên viên thư thông báo, đến buổi chiêu có thể gửi đến bưu điện.
"Sẽ mất bao lâu để họ đưa tem phiếu đến đây?" Thẩm Thính Hồng vừa nhìn anh viết thư vừa hỏi.
"Thật ra đơn vị của tôi cách đây không xa lắm nhưng chắc chắn là phải hơn năm ngày, nếu còn thêm cả tem phiếu nữa thì có khả năng là năm-sáu ngày." Diệp Thận Ngôn trả lời.
Thẩm Thính Hồng gật đầu, chuyện này không vội, với cả muốn mua máy may thì cô cũng phải đến Cung Tiêu Xã thông báo một tiếng để họ nhập hàng vê.
Đặc biệt là Cung Tiêu Xã ở thị trấn, vì ở bên này mọi người không có nhu cầu lớn nên ở Cung Tiêu Xã chỉ có một máy máy và xe đạp cũng vậy.
Tuy nhiên lần này Thẩm Thính Hồng không muốn lên thị trấn mua sắm máy may, cô định đi huyện thành. Tuy lên Cung Tiêu Xã cũng có thể lấy hàng về nhưng Thẩm Thính Hồng tính toán sẽ đưa chuyện này trở thành nước cờ đầu tiên trong mối làm ăn giữa cô và Cung Tiêu Xã.
Trưa hôm đó, Thẩm Vệ Quân lại tổ chức một cuộc họp để bất cứ ai có nhu cầu có thể tham gia buổi đánh giá. Đương nhiên, mỗi người muốn đến tham gia đêu phải mang theo một miếng vải lỗi để kiểm tra tay nghề thêu thùa.
Thật ra không phải là không thể cung cấp vải lỗi cho họ nhưng hiện giờ đồ vật rất đắt đỏ. Những người thật sự muốn đến tham gia đánh giá thì không sao, chỉ sợ gặp phải những kẻ đến để phá hoại và hóng hớt, nếu tất cả đều tới thì chuẩn bị bao nhiêu vải mới đủ đây?
Vậy nên có rất nhiêu người đã biết tin, phàm là ai biết may vá một chút thì họ đều muốn tới thử một lần. Dù gì cũng nghe nói là chỉ cần tuyển chọn, sau này sẽ có tiên lương.
Thời buổi này làm gì có ai không muốn lấy tiên lương? Chắc chắn là lương thực hàng hoá không ăn được rồi nhưng chuyện liên quan đến cửa sống nhà mình thì ai mà chẳng muốn đi thử một lần.
Chính vì vậy, dù có phải mang theo đồ nhà mình đến thử nhưng rất nhiều người vẫn đến đây.
Thân là người quan trọng, đương nhiên Thẩm Thính Hồng cảm phải đến xem kết quả. Bao gồm cả cuộc tuyển chọn cuối cùng, cô cũng là người mấu chốt.
Suy cho cùng, ngoài cô ra, những nhà đầu tư khác tham gia đầu tư đều không biết nhiều vê những mũi khâu này.
Vì muốn đi gửi thư nên ăn cơm xong, Diệp Thận Ngôn liền ra khỏi cửa.
Địa điểm tuyển chọn là sân phơi lúa rộng rãi của đại đội. Vì chuyện này nên những người chưa đi làm đều đến xem náo nhiệt, thậm chí họ còn giúp mang ghế ra để tạo điều kiện cho những người khác tham gia tuyển chọn.
Làm quần áo không chỉ cần sự khéo léo mà còn cần tốc độ, những thứ này cần phải bán ra ngoài. Rõ ràng, nếu một người nào đó có thể may hai bộ quần áo một ngày, mà chỉ vì tay chân chậm chạp mà chỉ làm được một bộ thì đúng là không ổn.
Vậy nên Thẩm Thính Hồng yêu cầu Thẩm Vệ Quân gia hạn mỗi người chỉ được thêu thùa trong vòng nửa tiếng. Rốt cuộc, cũng không cần gì phức tạp, phong cách thời đại này cũng không cân quá phức tạp.
Rất nhanh nửa tiếng đã trôi qua, theo thứ tự mọi người dần mang tác phẩm của mình lên cho Thẩm Vệ Quân và cả Thẩm Thính Hồng xem. Thật ra, không có nhiêu người đạt yêu cầu, có tổng cộng hơn mười người tham gia tuyển chọn thì đại đa số đều không đạt tiêu chuẩn.
Có người thêu hoa mà chẳng nhìn ra được thứ gì, đó chỉ là vài sợi chỉ tạo thành hình dáng khó mà đoán được.
Nhìn thấy vậy, Thẩm Thính Hồng trực tiếp lắc đầu, họ đều hiểu nó có ý nghĩa gì.
Nhưng không phải ai cũng tự giác, chẳng hạn như Trương Tố Cầm, hôm nay bà ta cũng đến tham gia.
Sau khi vấn đề đầu tư được giải quyết xong, danh sách những người tham gia đã được dán ra để người ngoài nhìn thấy nhưng họ không cho người khác biết số cổ phần mỗi người sở hữu là bao nhiêu. Chỉ vậy thôi thì Trương Tố Câm cũng biết Thẩm Thính Hồng là một trong số đó.
Trong lòng bà ta không hề xem trọng chuyện này chút nào, chỉ cho rằng xây loại xưởng như này chẳng khác gì đồ bỏ đi.
Nhưng thế thì đâu có ảnh hưởng đến chuyện bà ta muốn kiếm tiền lương, dù chỉ một tháng cũng quá tốt nên không chỉ mình bà ta tới đây mà còn kéo cả Thẩm Bích Liên theo cùng.
Ban đầu, Thẩm Bích Liên không tình nguyện chút nào, nếu thật sự được đi làm thì đó chẳng phải tương đương với chuyện mình làm công cho Thẩm Thính Hồng sao?
Nhưng nó không thể lay chuyển được ý chí hừng hực trong lòng Trương Tố Cầm, cuối cùng vẫn phải tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận