Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 134 - Giúp cho trót

Chương 134 - Giúp cho trótChương 134 - Giúp cho trót
Chương 134 - Giúp cho trót
Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ trước khi bác sĩ đến, bà cụ đã...
Vì thế Thẩm Thính Hồng mới bắt đầu mò mẫm trên người bà cụ, mọi người đứng ở xa cũng nhìn được khung cảnh này.
Còn có người cho rằng Thẩm Thính Hồng muốn trộm đồ nên lập tức hét lớn,'Cô làm gì thế? Cô tản chúng tôi ra có phải vì muốn trộm đồ của bà cụ không?”
Thẩm Thính Hồng cạn lời, căn bản cô không muốn nói chuyện với loại người này nhưng còn Lưu Nguyệt thì lại khác. Khi nhìn thấy cô tìm được một lọ thuốc từ người bà cụ, bà giận dỗi mắng lại.
"Mở to mắt ra mà nhìn kỹ, con gái tôi đây là lấy thuốc!"
Người vừa hét lên cũng biết mình đã hiểu lầm người tốt, lập tức đỏ mặt. Thẩm Thính Hồng nhìn thoáng qua lọ thuốc, đó quả thật là thuốc trị suyễn, vừa rồi nhìn thấy bà cụ thở gấp, cô đã đoán được nên vội vàng cho bà uống thuốc theo cách dùng ghi trên lọ.
Khi vị bác sĩ được đám đông nhiệt tình gọi đến, bà cụ đã tỉnh dậy và đang nắm chặt tay Thẩm Thính Hồng để cảm ơn.
"Cô gái nhỏ, cảm ơn cháu rất nhiều. Nếu hôm nay không có cháu, có thể bà đã không qua khỏi."
"Không có việc gì ạ, bây giờ bác sĩ cũng tới rồi, bà cứ đi theo họ trở về bệnh viện kiểm tra một chút cho yên tâm" Nói xong lời này Thẩm Thính Hồng có ý định rời đi.
Nhưng bà cụ không muốn để cô cứ vậy mà rời đi, bà ấy kéo cánh tay Thẩm Thính Hồng lại,'Cô gái nhỏ, cháu đừng đi, bà vừa trải qua một chuyện kinh khủng như vậy mà bên cạnh cũng không có bất kỳ ai thân quen. Nếu phải đi bệnh viện nữa bà cũng không yên tâm, nếu không cháu chờ đến lúc con trai, con dâu và cháu trai bà đến đây rồi hãng đi được không?"
Bà cụ trông còn yếu, hơn nữa bệnh này không được để bản thân được kích động, nghĩ giúp phải giúp cho trót nên cô cũng đi cùng bà cụ. Nhưng chẳng biết là hai mẹ con họ có bắt kịp chuyến xe cuối cùng để về nhà không.
Rốt cuộc hai mẹ con đều không phải là người nhẫn tâm, cũng lo lắng bà cụ sẽ gặp phải tình huống xấu gì nên đã cùng đi.
Sau khi đến bệnh viện, bọn họ cũng tất bật chạy tới đỡ bà cụ đi lại. Đến khi con trai, con dâu và cháu trai của bà cụ nhận được điện thoại của bệnh viện liên đến thì bà đã khám xong.
Bà ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh, bên cạnh là Lưu Nguyệt chăm sóc còn Thẩm Thính Hồng trợ giúp đi lấy thuốc. "Mẹ, mẹ sao thế?" Vẻ mặt Phương Thịnh rất lo lắng, trán lấm tấm mồ hôi, chứng tỏ ông ấy thật sự sợ hãi.
Bộ dạng Trương Tú Vân cũng không tốt hơn bao nhiêu, Phương Trác cũng lo lắng nhìn bà nội mình.
"Bà nội, không phải con đã nói là bà ra ngoài thì phải đi với chúng con sao? Tại sao bà lại ra ngoài một mình vậy?”
Phương lão phu nhân quay đầu sang một bên rồi tức giận nói,'Bà cũng muốn đi ra ngoài với con nhưng lân nào mấy đứa cũng vội vội vàng vàng, thậm chí bà còn chưa kịp thở nữa."
"Nhưng bà cũng hiểu rõ cơ thể của mình mà, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì bà nói xem, chúng con phải làm sao bây giờ?" Phương Trác thật sự lo lắng cho bà nội mình, công việc của cha mẹ cậu ta lúc nào cũng bận bịu nên từ nhỏ đến lớn cậu ta đều do một tay ông bà nội nuôi nấng. Hiện giờ ông nội đã đi rồi nên cậu càng muốn bà nội khoẻ mạnh hơn.
Hôm nay khi nhận được tin ở nơi làm việc, cậu thực sự hoảng sợ nên vội vàng xin nghỉ phép, may mà gặp được người tốt bụng thì không sao.
Lúc này, mọi người tự nhiên chú ý đến Lưu Nguyệt, Phương lão phu nhân còn giới thiệu với cậu,Đây là mẹ của người đã cứu bà, tiểu Lưu."
Trương Tú Vân chạy nhanh tới bắt tay với Lưu Nguyệt,'Cảm ơn chị và con gái của chị rất nhiều."
Lưu Nguyệt có chút ngượng ngùng, thứ nhất là vì người cứu bà cụ là con gái của mình, thứ hai là vì người phụ nữ này được bảo dưỡng rất tốt. Nếu không tận mắt chứng kiến người này có đứa con trai lớn như vậy, Lưu Nguyệt cũng không dám tin người phụ nữ này tuổi chỉ hơn chứ không kém mình.
Tuy nhiên người ta đã chủ động bắt tay, bà không thể để tay người ta trống không được nên cũng vươn tay nhưng trước khi bắt tay, bà phải xoa tay của mình.
Trương Tú Vân hoàn toàn không ghét bỏ bàn tay thô ráp của Lưu Nguyệt, ngược lại còn nói chuyện rất tự nhiên. Đến khi Thẩm Thính Hồng trở về liền thấy mẹ mình đang trò chuyện rất vui vẻ với một người phụ nữ xa lạ, mẹ cô cười tươi đến nỗi hở cả hàm răng trắng.
"Mẹ!" Thẩm Thính Hồng đi tới.
Tức khắc khi cô xuất hiện, hai mắt Trương Tú Vân sáng bừng lên. Thứ nhất là vì cô gái này xinh đẹp, thứ hai là cảm thấy nhìn rất quen mắt, chỉ là không nhớ mình đã từng gặp bao giờ.
Mà lúc này giọng nói kinh hỉ của Phương Trác xuất hiện,"Thính Hồng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận