Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 288 - Tìm Giày

Chương 288 - Tìm GiàyChương 288 - Tìm Giày
Chương 283 - Tìm Giày
Để phù hợp với chiếc quần quân đội của mình, Thẩm Thính Hồng cũng mặc một chiếc váy màu xanh quân đội có viền đuôi cá, nhưng hiện giờ vẫn rất bảo thủ nên không có kiểu ôm mông.
Nhưng đẹp là được, đây là kiểu các cô gái chưa từng thấy bao giờ.
Sau đó phần thân trên cũng mặc áo Sơ mi trắng giống như Diệp Thận Ngôn. Dù là làm tóc hay trang điểm, Thẩm Thính Hồng đều bỏ ra chút công sức.
Vốn dĩ cô đã rất xinh đẹp, nhưng khi ăn mặc như thế này, cô càng khiến người khác lóa mắt.
Ngay cả Thẩm Thanh Thanh cũng không ít lần than thở rằng Thẩm Thính Hồng lặng lẽ trở nên xinh đẹp trở lại mà không rủ cô ấy đi cùng.
Những người trong phòng đều là người nhà, có nhóm chị dâu, Thẩm Thanh Thanh và Thẩm Xuân Hoa, ngoài ra không còn ai khác.
Thẩm Thính Hồng không phải kiểu người thích kết bạn quá nhiều, có mấy người nói chuyện với mình là đủ rồi. Cô cũng không thực sự muốn tìm những người cô không biết rõ trong phòng mình.
Nghe xong lời này của Thẩm Hồng Kỳ, Thẩm Thanh Thanh chỉ cười khẩy,'Chị đây là chị dâu cả của Thẩm Thính Hồng đừng nhiều lời với chị. Ở đây không có tình thân gì hết nhưng bao lì xì là thật nhất."
Quay lại chủ đề, lúc này vẫn đang chặn cửa, sau khi nghe được lời nói của Thẩm Hồng Kỳ, Thẩm Thanh Thanh lập tức hét lại.
"Quỷ keo kiệt!" Thẩm Hồng Kỳ lẩm bẩm, nhưng cậu ta cũng không dám lớn tiếng. Nếu lỡ nghe thấy, số lì xì đỏ này chưa được nhân đôi thì sẽ không vào được. 'Sao còn đứng đờ ra đó? Mau nhét lì xì!" Thẩm Hồng Kỳ nháy mắt với những người còn lại.
Tình cờ cửa phòng Thẩm Thính Hồng có một khe hở, sau đó họ bắt đầu nhét phong bì màu đỏ vào trong. Nếu mấy người hẩm Thanh Thanh không bảo họ dừng lại thì chỉ có thể tiếp tục nhét vào.
Trong phòng chỉ có tiếng cười vui vẻ của các cô gái, ngay khi một số người cảm thấy tay mình đau nhức thì cửa lại mở ra.
Ngay cả Diệp Thận Ngôn cũng sửng sốt một chút, dễ dàng như vậy sao? Tại sao lại cảm thấy có gì đó không ổn chứ! Phải biết rằng khi Thẩm Thính Văn và Thẩm Thanh Thanh kết hôn, trước khi mở cửa các cô gái vẫn hỏi những câu hỏi hóc búa, mà đây chỉ cần nhét mấy phong bao lì xì màu đỏ là xong?
Quả nhiên không đơn giản như vậy, bởi vì sau khi vào cửa, Diệp Thận Ngôn phát hiện thiếu một chiếc giày cưới của Thẩm Thính Hồng, việc này khiến anh lo lắng toát mồ hôi.
Vì giữa trưa làm tiệc rượu nên bọn họ đón dâu là cả một quá trình nhưng họ vẫn phải đưa Thẩm Thính Hồng về nhà mới làm thủ tục, sao có thể không tìm được giày chứ?
Lúc này các cô gái bắt đâu che miệng cười, Diệp Thận Ngôn và các phù rể lập tức hiểu, hoá ra đang ở đây chờ.
"Vợ, giày đâu rồi?" Diệp Thận Ngôn làm mặt quỷ mà nói với Thẩm Thính Hồng, muốn xin giúp đỡ vợ nhà mình.
"Anh tự tìm đi" Thẩm Thính Hồng cũng rất vui vẻ nhưng không thể nói cho anh, nếu nói thì ngày này còn ý nghĩa gì nữa chứ?
"Các anh em tìm đi, nhanh lên, giúp lão đại của tôi tìm giày của chị dâu, nhanh về nhà cưới vợ về nhài"
Tôn Tiểu Long hưng phấn lên tiếng, cậu ta thích chơi mấy game kiểu này ghê.
Thế là bốn người bắt đầu tìm kiếm trong phòng, nhưng dù có cố gắng thế nào họ cũng không thể tìm thấy.
Lúc đầu bọn họ ngang nhiên nói là đi tìm giày mà thôi, diện tích căn phòng chỉ có vậy, làm sao mà không tìm được nhưng thật sự là tìm không ra.
"Lão đại, việc này có chút khó xử lý!" Tôn Tiểu Long gãi gãi sau đầu, sắc mặt có chút xấu hổ, vừa rồi cậu ta là người hét lớn nhất.
Bộ dáng này ngay lập tức khiến các cô gái trong phòng và người hóng hớt bên ngoài bật cười.
"Chẳng lẽ là giấu ở phòng khác sao?" Thẩm Hồng Kỳ trợn mắt nói.
"Tự cho là mình thông minh làm gì, nó chỉ ở trong phòng này thôi. Nếu không tìm được thì đừng mang cô dâu của chúng tôi đi." Thẩm Thanh Thanh khiêu khích nói.
"Này - Hôm nay tôi không tin." Thẩm Hồng Kỳ tìm kiếm tất cả những ngóc ngách mà vừa rồi mình không để ý, thậm chí còn mở tủ ra xem nhưng cũng không tìm thấy.
Bây giờ thật là xấu hổ.
Diệp Thận Ngôn nhìn Thẩm Thính Hồng vẫn ngồi trên giường không nhúc nhích, trong mắt hiện lên một tia ý cười.
Anh lao tới bế Thẩm Thính Hồng lên, một chiếc giày rơi ra khỏi váy của cô.
"Lại là ý kiến của em sao?" Diệp Thận Ngôn khàn giọng hỏi.
Mẹ kiếp, tại sao vào lúc này lại ôm tiểu tiên nữ? Mùi thơm quá, thật muốn hôn cô ấy.
Trên môi Thẩm Thính Hồng cũng nở nụ cười,Đúng vậy, đương nhiên phải tạo ít khó khăn cho anh. Chẳng lẽ muốn đem tôi về nhà dễ dàng vậy sao?" Diệp Thận Ngôn đặt cô trở lại giường, ngồi xổm xuống, cẩn thận giúp cô đi giày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận