Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 339 - Liêu Có Thể Quay Lai Không?

Chương 339 - Liêu Có Thể Quay Lai Không?Chương 339 - Liêu Có Thể Quay Lai Không?
Chương 339 - Liệu Có Thể Quay Lại Không?
Thẩm Vệ Quân ngồi phàn nàn một lúc, Nữu Nữu liên đi đến trước mặt ông ấy, thôi nhè nhẹ vào má rồi còn chụt một cái.
Thâm tâm Thẩm Vệ Quân như tan chảy,'Ôi! Nữu Nữu của ông, sao con lại biết dỗ ngọt thế cơ chứ?"
Nghe ông mình nói vậy, Nữu Nữu liên nhe mấy cái răng nho nhỏ cười toe toét.
"Sắp thi đại học rồi, Thanh Thanh có đi không?" Thẩm Vệ Quân ôm cháu gái vào lòng không buông, sau đó hỏi con gái.
Không cần suy nghĩ nhiều cũng biết Thẩm Thính Văn cũng sắp đi thi, ông ấy và Lý Tú Lan đều có chút lo lắng.
"Con có đi!" Thẩm Thanh Thanh gật đầu, trước đây cô ấy đã tiết lộ một chút với Thẩm Hồng Kỳ, yêu cầu cậu ta đọc thêm sách khi không có việc gì làm, đương nhiên cô ấy cũng muốn kéo theo em trai nhà mẹ đẻ của mình.
Thẩm Hồng Kỳ tương đối nghe lời chị gái, tuy không rõ nguyên nhân nhưng vẫn theo họ học tập.
"Ừ, thích thì cứ đi, cha và mẹ sẽ giúp các con trông Nữu Nữu.'
Thẩm Vệ Quân nói, đây là kết quả sau khi thương lượng với Lý Tú Lan. Đến giờ cháu trai và cháu gái đều đã lớn hơn chút. Chăm một đứa cũng là chăm, mà chăm hai đứa cũng là chăm, cùng lắm thì Lý Tú Lan không đến nhà máy làm việc.
Dù sao thì công việc kinh doanh ngày càng tốt hơn, tiên lãi hàng năm từ nhà máy cũng đủ cho gia đình họ ăn uống mà không phải làm gì khác.
Thẩm Thanh Thanh không nói gì thêm, chỉ gật đầu. Những người khác cũng không nói gì nữa, dù sao bây giờ nói ra điều này cũng hơi sớm, đợi đến khi có kết quả thi đại học cũng không muộn. Cả nhà đều hài lòng với kiến nghị Thẩm Thính Hồng đưa ra trước đó, vì vậy họ sẽ đợi cho đến khi có kết quả thi tuyển sinh đại học rồi mới bàn luận vấn đề này.
Nói xong, Thẩm Vệ Quân không khỏi lại phàn nàn một lân nữa/Mọi người nói xem, không biết trong đầu mấy người thanh niên trí thức suy nghĩ gì. Những người chưa kết hôn thì không sao, dù sao sớm muộn gì cũng phải trở lại thành phố, thích thì cứ thi đại học thôi. Chẳng hiểu sao những người đã có gia đình còn tham gia vào, nói trắng ra, nếu thật sự trúng tuyển vào đại học, liệu họ có thể quay lại không?"
Mọi người gật đầu, Thẩm Thính Hồng ở một bên nghe, cũng không có bày tỏ ý kiến của mình. Tình huống như vậy là khó tránh khỏi, chỉ cần là thanh niên trí thức, không ai không có suy nghĩ muốn trở lại thành phố.
Ngày xưa muốn về thành phố phải cân nhắc xem liệu mình có xin được việc làm hay không, nhưng nếu thật sự vào được đại học thì việc về thành phố học tiếp là chuyện đương nhiên. Sau khi tốt nghiệp đại học, họ vẫn có thể tìm được việc làm nên không hề sợ hãi chút nào.
Làm sao họ có thể không nắm bắt cơ hội này?
Chắc chắn trong thời kỳ này không có gì lạ khi người ta bỏ vợ con, bỏ chồng con.
'Ây da, thi đại học cũng không sao nhưng hiện giờ bọn họ không thèm làm công, nói là muốn ôn tập khiến tôi tức tới mức muốn đánh người. Bọn họ cho rằng ôn tập thì nhất định có thể thi đậu hay sao ấy."
Thẩm Vệ Quân tiếp tục phàn nàn.
"Chú, chuyện này có gì khó chịu chứ? Trước khi thanh niên có học thức tới đây, đại đội của chúng ta vẫn tự làm việc. Dù gì bọn họ không làm thì không có công điểm, nếu không đậu đại học, bọn họ sẽ hối hận."
Nhìn Thẩm Vệ Quân thực sự khó chịu, Thẩm Thính Hồng an ủi.
'Sự thật thì đúng là vậy, nhưng bọn họ cứ nhảy lên nhảy xuống, thật sự rất khó chịu." Thẩm Vệ Quân nói.
"Anh cứ mặc kệ bọn họ, muốn thì cứ để họ nhảy. Hãy coi họ như không khí, liệu vào đại học lại dễ dàng như vậy? Làm gì có chuyện ai cũng có thể vào đại học, Ni Nhi nói đúng, về sau họ sẽ luôn hối hận." Lưu Nguyệt cũng nói.
Thực ra Thẩm Vệ Quân đều hiểu những nguyên tắc này, chỉ là ông ấy chỉ là khó chịu mà thôi. Bây giờ than phiên xong lại cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
"Được rồi, quên đi!"
"Chú, hôm nay chú ăn ở đây đi, cháu nấu cơm." Thẩm Thính Hồng đứng dậy.
Diệp Thận Ngôn cũng nhanh chóng đứng dậy.
Thẩm Thanh Thanh muốn giúp đỡ nhưng Thẩm Thính Hồng từ chối.
Hiện tại, mỗi khi thấy con gái vào phòng bếp, Lưu Nguyệt sẽ không vào nữa, tránh ảnh hưởng đến hoạt động của cô con gái.
Đến giờ Diệp Thận Ngôn đã chết lặng, anh đã quen với việc Thẩm Thính Hồng luôn mang ra nhiều thứ mới lạ.
Mà anh thực sự rất bình tĩnh, đến tận bây giờ vẫn chưa hỏi.
Nhưng có lẽ anh đã đoán được rằng phép thuật của vợ anh là có thể lấy được đồ từ một nơi khác đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận