Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 486 -

Chương 486 -Chương 486 -
Chương 486 -
"Sinh con trai ra mà nó không giúp chúng ta gánh vác công việc thì sinh ra làm gì?' Diệp Thận Ngôn cũng đã bị Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường tẩy não.
Đối với con gái, anh dạy con trai phải bảo vệ em gái mình, yêu thương em, không được để người khác bắt nạt em mình.
Còn con trai chỉ cân nó còn sống là được.
"Anh cũng thật là, nếu cứ như vậy Đại Bảo sẽ không hôn anh nữa đâu.' Thẩm Thính Hồng nhéo vào eo anh.
Diệp Thận Ngôn đau đến mức nhíu mày, làm Thẩm Thính Hồng cười khoái Chí.
"Anh chỉ cân con gái hôn thôi, con trai không cần."
Dù cách giáo dục con trai của Diệp Thận Ngôn là như vậy nhưng nếu người ngoài dám chê bai con trai anh nửa lời cũng không được.
Sắp đến sinh nhật của Lão Cổ, nên hai ngày nay họ bận rộn xử lý hết công việc để ngày sinh nhật ông lão được về đón sinh nhật cùng ông.
Đương nhiên Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn cũng như vậy.
Nhìn con cháu hai ngày qua bận rộn đi làm quần quật, Lão Cổ cũng rất lo lắng.
"Thính Hồng, nếu hai đứa bận công việc thì cứ từ từ làm, không cần vì ông mà bận rộn như vậy, ăn cơm thì khi nào ăn cũng được mà?”
Thẩm Thính Hồng chỉ biết cười,'Mỗi năm ông chỉ có một lần sinh nhật, tất nhiên tụi cháu phải ở bên cạnh đón sinh nhật với ông chứ.
"Sinh nhật năm nào cũng có, tổ chức có được gì đâu chứt” Tuy miệng nói như vậy nhưng ý cười trong mắt Lão Cổ không thể che giấu được.
Còn một tuân nữa đến sinh nhật ông lão, Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn cố gắng xử lý xong tất cả công việc, để ngày hôm đó dành tổ chức sinh nhật cho ông lão.
Ông lão chính là ông ngoại của Diệp Thận Ngôn, đương nhiên nhà họ Thẩm cũng rất kính trọng ông.
Bây giờ Thẩm Hồng Kỳ hợp tác làm ăn với Thẩm Thính Võ, hai người thường xuyên đi chung với nhau. Thêm vào đó, Trương Điềm và Lý Thắng Nam còn là bạn thân, mối quan hệ hai nhà càng thân thiết hơn.
Một ngày trước sinh nhật Lão Cổ, trong nhà xuất hiện một vị khách không mời mà đến, hóa ra đó là người cậu trong truyền thuyết của Diệp Thận Ngôn, Cổ Giác. Sắc mặt Lão Cổ trâm lại nhìn người đang cầm túi đứng ở cửa/'Mày đến đây làm gì?"
Mặt Cổ Giác hiện lên dấu chấm hỏi,'Cha, con đến chúc mừng sinh nhật cha mà."
Lão Cổ ghét bỏ,Ai cân mày đến chúc mừng sinh nhật? Mày không gây chuyện là quà sinh nhật tốt nhất rồi."
"Cha à, con có phải là con trai ruột của cha không vậy?" Cổ Giác trợn hai mắt hỏi.
"Tao hy vọng mày được nhặt từ thùng rác, như vậy tôi có thể trực tiếp ném mày ra ngoài.'
Vẻ mặt Lão Cổ ghét bỏ.
Cổ Giác:
Nhưng cuối cùng Lão Cổ vẫn cho con trai mình vào nhà,'Đây là nhà của Thận Ngôn và Thính Hồng, mày có thể ở đây hai ngày nhưng nếu dám hái hoa ngắt cỏ bên ngoài hoặc dẫn gái gú về nhà, ông đây đánh gãy chân của mày."
"Cha, cha xem con loại người như thế sao?" Cổ Giác nhìn Lão Cổ.
Lão Cổ không nói gì, ánh mắt bất lực nhìn Cổ Giác.
Cổ Giác:.. Được rồi, ông ấy thừa nhận bản thân rất đào hoa, cũng có thích gái đẹp nhưng sẽ không ngu ngốc đến mức thế. Có thể chơi ở bên ngoài tuỳ ý nhưng đến nhà cháu vẫn biết kiềm chế.
'A Nguyệt, Đại Cường, đây là con trai bất hiếu của chú, hôm nay nó đến ở đây chắc phải quấy rây hai đứa mấy ngày rồi." Lão Cổ quay đầu nói với hai vợ chồng Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt vội vàng xua tay, Không sao đâu, ông ngoại thông gia đừng lo lắng."
Nhà có khách đến, đương nhiên phải nhanh chóng chuẩn bị phòng ngủ, Lưu Nguyệt đứng dậy đi chuẩn bị, lại bị Lão Cổ ngăn lại/A Nguyệt, đứng im đừng nhúc nhích!"
Lưu Nguyệt khó hiểu nhìn lại,'Để tên nhóc thối này tự đi dọn dẹp, gây thêm phiền toái cho người khác cũng không biết xấu hổ."
Cổ Giác: Mẹ ơi con rất nhớ mẹt
Tuy Cổ Giác là đại thiếu gia nhưng trước đây đã từng làm những việc như thế này, Lão Cổ có quy tắc nuôi dạy con cái rất nghiêm khắc.
Sau khi hỏi Lưu Nguyệt phòng ngủ của mình ở đâu, mặt ông ấy xám xịt đi vào nghỉ ngơi.
Nhà cháu ngoại lớn như vậy Cổ Giác cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm. Dù sao trước khi nhận lại nhà họ Cổ, họ đã có thể mua được đất ở Hồng Kông, cũng có thể cạnh tranh với nhà họ Cổ, đây chỉ là một căn nhà kiểu tứ hợp viện mà thôi. Cổ Giác còn cảm thấy không phải do không đủ tiên xây to mà là do khiêm tốn.
Chật vật dọn dẹp xong, ông ấy đi ra sân ngồi, Lão Cổ đi đến hỏi.
"Không cần đi làm nữa sao? Đến đây làm gì?"
Cổ Giác nhếch khóe miệng, không biết vì sao ông ấy lại cảm thấy cha mình hận không thể đạp thằng con trai như mình vê Hồng Kông ngay và luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận