Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 131 - Ý Tưởng Lớn

Chương 131 - Ý Tưởng LớnChương 131 - Ý Tưởng Lớn
Chương 131 - Ý Tưởng Lớn
Suy nghĩ một hồi, Lưu Nguyệt vẫn quyết định mua cho mỗi đứa con trai một cái áo vệ sinh, cái này không rẻ, một cái có giá hơn bảy đồng. Đã hai năm rồi bà chưa mua quân áo cho hai đứa con trai, Thẩm Thính Võ thì không sao nhưng Thẩm Thính Văn ngày nào cũng phải đến trường dạy học nên Lưu Nguyệt hạ quyết tâm phải mua.
Về phần quần áo của bà và Thẩm Đại Cường thì bà chỉ mua mấy mảnh vải bị lỗi để về tự may.
"Mẹ, sao mẹ lại muốn mua loại vải lỗi này?" Thẩm Thính Hồng rất đau lòng, mẹ mua cho cô và hai anh đều là thứ tốt nhất thế mà lại rất tiếc tiền khi đến lượt mua cho bà ấy và Thẩm Đại Cường.
"Con thì biết cái gì? Loại vải này rẻ tiên, cũng không cân phiếu vải. Thật ra mấy vết xước trên vải cũng không nhiều lắm đâu, về nhà cứ thêu lên cái gì đó thì cực kỳ đẹp. Làm gì mẹ phải tốn nhiều tiên hơn, dù sao hiệu quả nó cũng không khác nhau mấy, chỉ là rắc rối hơn một chút thôi." Lưu Nguyệt nói với vẻ mặt,/Con còn nhỏ thì sao mà hiểu được."
Thẩm Thính Hồng nghe mẹ nói xong cũng cảm thấy hợp lý, đột nhiên cô lại nhớ đến trước đây Lưu Nguyệt thường xuyên làm quần áo, hơn nữa nó còn rất đẹp.
"Mẹ, hình như mẹ may quần áo rất giỏi."
"Còn gì nữa, tuy trước đây bà ngoại con không cho mẹ làm việc nhưng từ nhỏ mẹ đã thích điều này. Thật sự tay nghề của bà ngoại con cực kỳ tốt nên mẹ học được không ít. Hơn nữa, sau ngần ấy năm khi mẹ không có việc gì làm, mẹ thích làm cái này, không phải tốt sao?" Lưu Nguyệt được con gái khen đắc ý. Trong lòng Thẩm Thính Hồng lập tức nảy lên một ý tưởng lớn.
Làm thế nào để nguồn thu nhập của gia đình tốt lên, trước đây mình đã nghĩ sai rồi, cũng không nhất định mình phải tự gánh vác.
Nhưng chuyện này cần phải xem xét lại, tuy Thẩm Thính Hồng hiểu biết một ít chuyện xảy ra ở niên đại này nhưng đây cũng không phải thời không mà đời trước cô từng sinh hoạt, một số chuyện nhỏ vẫn có chút khác biệt.
Cô vẫn nên tìm hiểu thêm, nếu thật sự khả thì sau này nhà họ có thể quang minh chính đại trải qua ngày lành.
Tới cũng đã tới rồi, chắc chắn hai mẹ con không thể cứ vậy mà về được. Buổi chiều họ còn phải đi dạo Cung Tiêu Xã ở huyện thành nữa nên hai mẹ con đi thẳng đến tiệm cơm quốc doanh.
Huống chi, đây là lân đầu tiên Thẩm Thính Hồng được đi đến tiệm cơm quốc doanh ăn từ khi cô xuyên đến đây.
Trong mắt Thẩm Thính Hồng tràn đầy sự mới lạ, tuy trong trí nhớ cô đã từng đến đây cùng bạn học nhưng nó khác hoàn toàn so với việc mình có thể tận mắt thấy.
Tòa nhà của nhà ăn quốc doanh vẫn rất cao, nhưng tường đã rất cũ, bên trên phun sơn đỏ bốn chữ lớn,Tiệm cơm quốc doanh."
Hai bên trái phái được viết hai câu song song nhau như câu đối: Tự lực cánh sinh, gian khổ phấn đấu.
Một loại cảm giác niên đại nông đậm ập vào mặt cô.
"Ni Nhi này, đây là lân đầu mẹ được đến tiệm cơm quốc doanh nên thấy hơi lo lắng."
Một người luôn hấp tấp không sợ trời không sợ đất như Lưu Nguyệt lại trở nên rụt rè.
Thẩm Thính Hồng thấy mẹ mình rất đáng yêu,Mẹ sợ làm gì? Chúng ta tốn tiên để ăn cơm, sao mà phải lo lắng?"
Nghe được lời nói của Thẩm Thính Hồng, Lưu Nguyệt lập tức cảm thấy eo mình thẳng hơn rất nhiều, chẳng phải mình đến đây để tiêu tiền sao?
Thẩm Thính Hồng kéo tay Lưu Nguyệt đi vào cửa lớn của tiệm cơm quốc doanh.
Mọi người bên trong ăn mặc không tệ, tinh thân của họ cũng rất tốt.
Lúc này đúng là giờ cơm, thời điểm hai người Thẩm Thính Hồng đi vào vừa vặn chỉ còn một cái bàn cuối cùng.
Thẩm Thính Hồng nói với Lưu Nguyệt,'Mẹ đi chiếm chỗ đi, để con đi gọi món ăn."
"Con không có tem phiếu, để mẹ đưa cho con!" Lưu Nguyệt vừa nói vừa định móc ví ra.
"Con có mài!" Thẩm Thính Hồng ngăn bà lại, sau đó quay đầu đi về hướng cửa sổ bán đồ ăn.
Nhìn những đồ được cung ứng vào hôm nay trên tấm bảng, có thịt kho tàu, thịt lợn thái lát xào, cải thìa xào cung đình, bắp cải luộc, canh trứng gà.
Hôm nay vận khí của cô không tệ, không phải ngày nào cũng có thịt. Cô nhanh chóng gọi một phân thịt kho tàu, một phần cải thìa xào cung đình và một phần canh trứng, từng đó đủ cho hai người ăn no nê. Thịt và đồ ăn có giá năm hào một phần, thức ăn chay là một hào, cơm năm xu, sau đó phải đưa hai lượng phiếu thịt và bốn lượng phiếu gạo.
Có thể nói giá cả này rất phải chăng, đương nhiên nhà hàng quốc doanh cũng không phải không đắt. Thẩm Thính Hồng nhớ tới kiếp trước đọc được một bài báo nói rằng ở thời đại này tiêu chuẩn cao nhất có thể có giá ba mươi đồng một bàn chưa bao gồm rượu. Nhưng những bữa ăn bình thường vẫn tương đối rẻ, ít nhất là đối với Thẩm Thính Hồng, một cô gái đến từ đời sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận