Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 138 - Danh Ngach Công Viêc Trong Xưởi

Chương 138 - Danh Ngach Công Viêc Trong XưởiChương 138 - Danh Ngach Công Viêc Trong Xưởi
Chương 138 - Danh Ngạch Công Việc Trong Xưởng Chế Biến Thịt
Đây không phải loại ô tô quân dụng đón Diệp Thận Ngôn trở về giống trước đây mà là ô tô con chính thức. Trông nó rất phong cách, thân xe đen như mực, nhìn như nào cũng thấy kích thích!
Càng khiến người ta khiếp sợ chính là, những nhân vật đến lớn đây để tìm Thẩm Thính Hồng.
Thẩm Thính Hồng đó, chính là đứa con gái vô dụng nhà họ Thẩm, suốt ngày chỉ lên núi xách một giỏi củi về, cũng không biết người như này có thể làm được chuyện gì.
Nhưng người ta thật sự đến tìm Thẩm Thính Hồng, lại xem như Thẩm Thính Hồng đã làm một việc tốt mà tới đưa cờ thưởng.
Được một nhân vật lớn đến đưa cờ thưởng, chắc hẳn đã làm được một việc không nhỏ.
Kết quả là cả thôn sôi trào, đội trưởng Thẩm Vệ Quân cười ha hả, mấy người tới đây thoạt nhìn không đơn giản, có lẽ là một số lãnh đạo lớn.
Việc này không chỉ có lợi cho Thẩm Thính Hồng mà đó cũng là chuyện tốt với cả thôn bọn họ. Đó là chuyện rất tốt, có một nữ anh hùng cứu người thì cơ bản đã nắm chắc được cơ hội ưu tiên.
"Các vị lãnh đạo, mọi người ngồi đây một chút đi, đã có người đi thông báo cho đồng chí Thẩm Thính Hồng rồi. Thẩm Vệ Quân tủm tỉm cười rồi rót nước cho đám người Phương Thịnh.
"Không có việc gì, không cần bận việc!" Phương Thịnh nhận lấy ly nước, ý bảo Thẩm Vệ Quân không cần khách khí như vậy.
Một lúc sau, tất cả người nhà họ Thẩm đều đến, hôm nay vừa vặn là cuối tuần nên Thẩm Thính Văn không đi dạy học, cả nhà chỉnh tê đến đây.
Không riêng gì bọn họ, mà bà nội Thẩm, ông nội Thẩm và cả nhà đại phòng, nhị phòng cũng đến đây.
Còn đối với tâm tư của đại phòng và nhị phòng, chẳng ai hiểu rõ.
Dù sao thì Thẩm Bích Liên vẫn luôn đen mặt trong toàn bộ hành trình, trong lòng cô ta ghen ghét đến điên liên rồi. Mà cô ta cũng không hiểu rõ, đều cùng là cháu gái của hai ông bà lão, tại sao Thẩm Thính Hồng lại may mắn như vậy?
"Đồng chí Thẩm Thính Hồng!" Nhìn thấy Thẩm Thính Hồng đi đến, Phương Thịnh lập tức đứng dậy. Phương Trác ở bên cạnh cũng nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt trực tiếp rơi vào người Thẩm Thính Hồng.
"Chú Phương!" Thẩm Thính Hồng lễ phép chào hỏi, vê phân Phương Trác cô cũng không chủ động nói chuyện. Ở đây có rất nhiều người, tuy cô không có ý gì với Phương Trác nhưng chỉ nói một hai câu thì cũng có thể bị người có rắp tâm đi làm văn.
"Đồng chí Thẩm Thính Hồng, lần này chúng tôi đến đây chủ yếu là để cảm ơn cháu đã cứu lão phu nhân. Những nữ Lôi Phong giống như cháu, mọi người đều rất coi trọng nên chuyện này chú cũng đăng lên báo chí. Sở dĩ hôm nay chú đến đây là để đưa cờ thưởng cho cháu.' Phương Thịnh giải thích ngắn gọn mục đích chuyến thăm của mình.
Đừng nói là Thẩm Thính Hồng, ngay cả mấy người Lưu Nguyệt cũng chấn động khi chuyện cỏn con như thế này được lên báo.
"Chú Phương, nếu đổi lại người khác gặp phải chuyện như này cũng sẽ giúp đỡ, thật sự chú không cần phải làm như vậy đâu ạ." Thẩm Thính Hồng nói.
"Phải làm chứ, một nữ thanh niên có ưu tú phẩm chất như cháu không thể để mai một được. Chuyện này chú cũng đã báo lên trên rồi, thông qua điều tra phát hiện thành tích cấp ba của đồng chí Thẩm Thính Hồng cực kỳ xuất sắc nên xưởng trưởng chúng tôi quyết định sẽ khen thưởng một danh ngạch công việc cho đồng chí nữ anh hùng Thẩm Thính Hồng. Còn danh ngạch này cháu muốn phân phối như nào thì xưởng trưởng sẽ không hỏi đến" Phương Thịnh nói.
Đương nhiên ông ấy sẽ không chỉ đưa mỗi cờ thưởng đến đây, lần đến này Phương Thịnh cũng mang theo không ít thứ tốt. Nhưng tất cả thứ đó đều là đồ riêng mà ông ấy phải cảm ơn, vị trí công tác này xác thực là ông ấy giành được, nhưng nếu bản thân Thẩm Thính Hồng không ưu tú thì cũng không dễ dàng có được danh ngạch này như vậy.
Những lời này xem như đã khơi dậy ngàn vạn gợi sóng trong lòng người dân thôn Đoàn Kết, cái gì cơ?
Thế mà cháu gái nhà họ Thẩm lại có được một danh ngạch công việc?
Vẫn là tới từ huyện thành bên kia?
"Thứ lỗi cho tôi mạo muội hỏi một câu, đồng chí Phương đây thuộc nhà máy nào?" Thẩm Đại Cường không hiểu rõ lắm về tình huống trước đây. Vốn dĩ hai mẹ con Lưu Nguyệt không để bụng chuyện này nên vê cũng chỉ nói qua loa một chút, đương nhiên đến giờ họ không hiểu ra sao.
"Vị này là ba của đồng chí Thẩm Thính Hồng đúng không? Tôi là xưởng trưởng xưởng chế biến thịt ở huyện thành, nơi cấp danh ngạch công việc cho đồng chí Thẩm Thính Hồng đương nhiên cũng là xưởng chế biến thịt." Phương Thịnh giải thích nói.
"Tê-"
Mọi người ở hiện trường đều hít hà một hơi.
Vị quan lớn nhất mà dân làng từng thấy chẳng qua là một lãnh đạo xã đi thị sát, đây là xưởng trưởng xưởng chế biến thịt lợn ở huyện thành, bọn họ cũng không dám nghĩ vị quan đó lớn cỡ nào.
Mà Thẩm Thính Hồng thật sự quá may mắn, cứu được mẹ của xưởng trưởng. Chắc chắn đến giờ nhà họ Thẩm sẽ phất lên cực kỳ nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận