Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 327 - Không Thể Vì Môt Cây Chết Mà Đá

Chương 327 - Không Thể Vì Môt Cây Chết Mà ĐáChương 327 - Không Thể Vì Môt Cây Chết Mà Đá
Chương 327 - Không Thể Vì Một Cây Chết Mà Đánh Chết Người Một Thuyên Được
"Con dự định khi nào thì về?" Ông nội Thẩm cũng hỏi.
"Cha, lần này trở vê con không có làm gì sai, con định ở nhà hai ngày, cha đuổi con đi à?" Thẩm Minh Phương thật sự cảm thấy tủi thân.
Ông nội Thẩm nhất thời không nói nên lời, dù sao cháu trai ông lão cũng ở bên cạnh, thật sự không thể nói thẳng là muốn đuổi con gái đi, chỉ có thể nháy mắt với bà nội Thẩm.
Tất nhiên, ông lão thực sự không có nhiều hy vọng, dù sao thì bà nội Thẩm hiện tại là người đầu óc mụ mịi.
Quả nhiên, bà lão đã không làm ông thất vọng, không những không nói gì mà còn tố cáo ông lão.
"Hiếm lắm hai mẹ con Minh Phương mới quay lại, ông làm cái gì vậy?”
Ông nội Thẩm xua tay rồi đi thẳng ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ.
Ngô Vân thu thập một ít đồ đạc, bao gôm hạt dưa và đậu phộng, chuẩn bị đi tam phòng, tiện nói nói chuyện hôm nay, cũng thú vị, ngôi ở nhà mà có thể ăn dưa.
"Haiz, muốn ở cũng không sao, cứ qua một thời gian. Không chỉ ông lão mà cả bà lão cũng sẽ khó chịu." Lưu Nguyệt an ủi nói, nhưng ánh mắt lại có chút đồng cảm nhìn Ngô Vân.
Ở cùng sân với những kẻ lập dị này hàng ngày, cho dù không trêu chọc chính mình, có lẽ cũng sẽ là một cơn ác mộng.
"Chị vẫn đang dự định sớm xây nhà, càng sớm càng tốt." Ngô Vân bĩu môi, mặc dù mỗi ngày đều có phim hay để xem nhưng thực ra bà ấy cũng không rảnh rỗi như vậy. Lưu Nguyệt cũng đồng tình với lời nói của chị dâu mình "Thật ra sống chung không cần dây dưa cũng tốt, như vậy sẽ không có người nhìn vào nồi cơm nhà chị nấu gì."
Nghe xong lời nói của bà, Ngô Vân cũng đỏ mặt, dù sao trước khi phân gia, bà ấy cũng rất thích lợi dụng người khác.
Lưu Nguyệt nhìn ra bà ấy đang suy nghĩ gì, nói,'Đừng suy nghĩ nhiều, trước đây chúng ta không có lựa chọn nào khác, hiện tại hợp nhau như thế này là tốt rồi, nhưng em và Trương Tố Cần thật sự không hợp nhau, tốt nhất sau này coi như không quen là tốt nhất."
Ngô Vân không thể không gật đầu, không biết là do tán đồng với tuyên bố của Lưu Nguyệt là không còn cách nào hay đồng ý với việc không thể ở chung với Trương Tố Cầm.
Thực ra lúc đó đúng thật là không có lựa chọn nào khác, mọi người đều ăn chung một nồi, kiếm được nhiều hay ít thì cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, không phải vì kiếm được nhiều công điểm mà được ăn no hơn, mà cũng không bởi vì ai kiếm được ít công điểm hơn mà phải nhường cơm cho người khác.
Dù đều ăn chung một nồi nhưng không ai muốn mang bất cứ thứ gì về tổ ấm nhỏ của mình.
Tức là sau khi phân gia, họ có thể tự chủ về tài chính của mình, hoàn toàn do họ quyết định muốn ăn no đến mức nào.
Vì thế tính cách của bà ấy đã thay đổi rất nhiều.
Bà ấy chợt nghĩ ra điều gì đó, nhìn thấy mọi người ở đây, nói: 'Mấy ngày trước có bà mối đến nói chuyện về Xuân Hoa nhà chị. Chị chưa gặp mặt thăng bé đó, chỉ nghe nói là người thị trấn. Vốn dĩ chị định đồng ý xem mặt nhưng chứng kiến Thẩm Bích Liên gả cho người kia, có vẻ không phải người tốt đẹp gì.'
Sự vướng mắc của bà ấy ai cũng thấy rõ, hiện giờ cuộc sống gia đình ngày một khá giả hơn. Thẩm Đại Dũng từng nói với bà ấy rất nhiều lần nên bà khá để ý đến chuyện của Thẩm Xuân Hoa, vốn dĩ nghĩ gả tới trấn trên không tệ nhưng nhìn hành động lần này của Lý Phi Dược, bà ấy bắt đầu lo lắng.
"Bác dâu hai, bác không thể vì một cây chết mà đánh chết người một thuyền được." Thẩm Thính Hồng ở bên cạnh nghe cũng chêm vào một câu như Vậy.
Ngô Vân gật gật đầu nhưng bộ dáng vẫn rất rối rắm,Vốn dĩ bác nghĩ Xuân Hoa gả cho một người ăn lương thực hàng hóa thì không tệ, nhưng giờ nhà chúng ta chẳng thiếu gì, nếu gặp được người như Lý Phi Dược kia thì cũng không cần.
"Hiện giờ thôn chúng ta có nhiều nhà không tệ, không nhất định phải gả lên thị trấn. Bác nói này, có khi nhiều người ở thị trấn còn chẳng bằng người thôn ấy chứ”
Lời Ngô Vân nói xem như khiến cho mọi người đồng tình, nhưng đã đồng ý gặp mặt người ta, chắc chắn không bỏ bom người ta được.
"Không thì cứ tới nhìn một cái, nhà em sẽ giúp đỡ nhìn người, nếu không được thì từ chối, cũng chẳng có vấn đề gì.
Ngô Vân gật đầu/Nói nhiêu như vậy mà í chị cũng như vậy, chẳng qua sợ các em bận nên chị ngại nói thẳng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận