Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 547 -

Chương 547 -Chương 547 -
Chương 547 -
Những lời này nhất định phải nói ra trước, dùng kiểu mạo hiểm như này nói ra trước còn lại thì giao cho bọn họ tự mình suy xét. Có người không muốn cũng là bình thường, nhưng Thẩm Thính Hồng tin chắc, phần lớn mọi người đều chắc chắn nguyện ý.
Kiểu chế độ này là Thẩm Thính Hồng học tập phương pháp quản lý từ đời sau. Đương nhiên, cô cũng không biết cụ thể chấp hành ra thì sẽ thế nào. Dù sao nhà máy ở Bắc Kinh này không biết lớn hơn nhà máy các thôn khác biết bao nhiêu, quản lý chắc chắn sẽ không giống vậy được.
Chẳng qua dù sau này muốn quản lý thế nào thì việc khẩn cấp nhất chính là dẫn người đi mới đúng.
Thẩm Thính Hồng nói cách thức thanh toán tiên lương như này đúng là chưa có ai từng nghe thấy. Dù sao trước đó nhà máy quốc danh đều là một tháng tổng một lần, thế là các thiếu nam thiếu nữ rối rít bắt đầu bàn tán, có người cảm thấy có thể đi được, dù sao sớm muộn gì cũng là phải phát tiên. Hơn nữa, dù Thẩm Thính Hồng dám không trả tiền lương cho họ thì không phải trong thôn vẫn còn một nhà máy khác sao?
Xưởng này Thẩm Thính Hồng lại có một nửa cổ phần, quay về lấy tiên cũng giống vậy thôi, cảm thấy vẫn được.
Vả lại tiên lương trong thôn là tính theo sản phẩm, thực ra cẩn thận tính toán lại thì những người có thể câm trên 30 đồng tiên đều là làm việc xuyên ngày xuyên đêm, chứ bình thường một tháng cũng chỉ được hơn 20 đồng.
Đi Bắc Kinh còn có thể kiếm một tháng 40 đồng, tăng thêm trợ cấp đời sống cũng khoảng 45. Một tháng biết tiết kiệm một chút, ăn bảy tám đồng, cũng còn dư một tháng tận 38 đồng đấy.
Phần lớn mọi người mà hiểu cách tính này thì đều rối rít báo danh, mà Thẩm Thính Hồng cũng không sốt ruột, cho bọn họ về nhà tìm người bàn bạc. Nếu người trong nhà đều đồng ý thì dẫn người lớn trong nhà cùng đi báo tên, như vậy cô mới chịu nhận.
Lúc Thẩm Thanh Thanh trở về thì thấy trong sân nhà họ Thẩm bu đầy người, thì biết Thẩm Thính Hồng đang làm cái gì, có điều cô ấy cũng không nghĩ đến lại có nhiều người muốn đi như vậy.
Đợi sau khi mọi người đều đi rồi, Thẩm Thanh Thanh hơi do dự mà nhìn Thẩm Thính Hồng, dường như muốn nói cái gì đó.
"Nếu chị muốn nói gì thì cứ nói đi.
"Lời muốn hỏi một chút, chúng ta phải dẫn nhiều người như vậy đi sao? Có phải hơi nhiều rồi không?" "Không đâu, chị còn chưa cẩn thận tính đấy, không nói đến việc trong xưởng chúng ta cần dùng người. Dù là vệ sinh quét dọn hay trong phòng ăn, trong cửa hàng, biết bao nhiêu người. Đương nhiên chúng ta không thể tìm người toàn bộ ở đây, trong cửa hàng vẫn nên tìm người bản địa ở Bắc Kinh, dù sao ngôn ngữ cũng hơi khác biệt. Giao tiếp mà khó khăn thì sẽ giảm tỉ lệ thành công xuống."
Thẩm Thanh Thanh gật đầu, dù đầu óc Thẩm Thính Hồng luôn tốt, cô nói thế nào thì làm thế đó đi.
Danh sách đi Bắc Kinh nhanh chóng được xác định ra, thực chất Thẩm Thính Hồng cũng không dự định đi tìm người trong thôn khác. Một đám nam thanh nữ tú trong thôn Đoàn Kết này đã đủ để nhà máy của cô vận hành, nhưng nhân viên giỏi thì thiếu rất nhiều, đến lúc đó chắc chắn phải tìm một ít người bản địa ở Bắc Kinh. Chẳng qua trên mặt tiền lương chắc chắn vẫn phải giống trong thôn Đoàn Kết, giải quyết đồng đều. Bên kia sẽ là vui lòng thì tới không thì đi, dù sao vẫn có rất nhiều người chưa tìm được việc làm, ai bảo bây giờ công việc đêu đã đến giai đoạn bão hòa chứ?
Chẳng qua nếu nhân tài chuyên nghiệp thì chắc chắn không giống được.
Nếu người làm công đêu xác định được, Thẩm Thính Hồng cũng phải nghĩ đến chuyện mua vé xe. Đây không phải là một chuyện đơn giản, bởi nhân số phải mười người.
Chẳng qua Thẩm Thính Hồng chọn lựa đều hoặc ít hoặc nhiều là người có chút học thức, gia đình cũng không tệ, cũng không dễ tồn tại loại tình huống nháo nhào gì đó, nên vẫn ổn.
Lưu Nhị hay tìm đến Thẩm Thính Hồng, dĩ nhiên vợ ông ấy ủng hộ chồng mình xông pha một lần. Lúc Lưu Nhị tìm đến Thẩm Thính Hồng, trên mặt còn không giấu được vẻ tươi cười và ngại ngần,'Mợ con nói để cậu xông pha một lần, bà ấy ở nhà trông con trai. Cậu mà thật sự tạo ra thành tựu gì đó, mợ sẽ dẫn tụi nhỏ đi †ìm cậu .
Dáng vẻ này giống như thiếu nữ hoài xuân, thấy vậy Thẩm Thính Hồng cũng phải sửng sốt một hồi.
"Nếu cậu đã nghĩ kỹ, vậy con sẽ lên kế hoạch đặt trước vé xe lửa cho cậu!" Đối với việc Lưu Nhị có thể đưa ra quyết định này Thẩm Thính Hồng rất vui vẻ. Dù sao cậu ba cũng không ít lần giúp bọn họ, cô cũng hy vọng có thể kéo theo bọn họ tốt lên trong phạm vi năng lực của mình
Bạn cần đăng nhập để bình luận