Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 572 -

Chương 572 -Chương 572 -
Chương 572 -
Người bán hàng được thuê và Thẩm Tiểu Thúy đều vui vẻ và hạnh phúc khi bận rộn. So với việc nặng nhọc, công việc này không hề mệt mỏi, lại có tiền mỗi lân bán quần áo, nghĩ như nào cũng thấy cực kỳ có động lực.
Khi nhân viên có động lực hơn, tỷ lệ giao dịch tự nhiên sẽ tăng lên. Ngoài ra, quân áo của họ đẹp, được phép mặc thử, còn có một chiếc gương lớn để khách hàng thoải mái ngắm. Phàm là ai mặc quân áo của họ vào người thì liên muốn mua.
Chỉ là vì giá hơi cao nên không phải ai cũng sẵn sàng bỏ tiền ra, dù sao cũng khá ổn.
Bận rộn cả ngày, tuy vậy họ vẫn về nhà sớm hơn dự kiến, mới tám giờ rưỡi đã đến nơi. Hơn nữa, doanh thu hôm nay cũng không ít hơn bao nhiêu so với hôm qua. Vì mới khai trương nên thu hút được rất nhiêu khách hàng, nhưng cũng có rất nhiều người không mua, tức là dù nhìn đông khách nhưng tỷ lệ chốt thành công không cao.
Hôm nay lại khác, hôm nay nhiều khách hàng được giới thiệu đến. Tất cả đều muốn mua rất nhiều đơn hàng, tỷ lệ chốt thành công đương nhiên cao hơn. Mặc dù số lượng khách hàng vào cửa hàng không bằng hôm qua, nhưng thu nhập cũng không hề giảm.
Cậu bé hôm nọ ở nhà họ Thẩm một ngày, giờ thấy mấy người Thẩm Thính Hồng về, lập tức chạy ra cửa, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Thẩm Thính Hồng.
Ở đây, người mà cậu bé thân quen nhất là Thẩm Thính Hồng. Thẩm Thính Hồng đi vắng, ở nhà cậu cảm thấy không thoải mái, làm gì cũng phải cẩn thận.
Tịch Tĩnh An đến đúng hẹn, tiện thể ghé ăn tối. Tối nay Thẩm Thính Võ và Thẩm Thính Văn cũng dẫn theo con đến.
Có thể nói sân nhà họ Thẩm náo nhiệt hơn ngày thường.
Tịch Tĩnh An có chút ghen tị, bâu không khí gia đình như vậy là điều lúc nhỏ anh ta chưa từng trải qua.
Mọi người vừa ăn cơm vừa trò chuyện, cũng không có những quy tắc nào, bầu không khí vô cùng tuyệt vời.
Ngay cả cậu bé thỉnh thoảng cũng nói vài câu, trông rất vui vẻ.
Sau bữa ăn, Thẩm Thính Hồng kéo cậu bé sang một bên, Cậu bé, sau này bé có dự định gì?"
Khuôn mặt đứa trẻ hiện lên một tia buồn bã, cô xinh đẹp không muốn nuôi cậu nữa sao? Cũng đúng thôi, bản thân cô cũng đã có hai đứa con đáng yêu, sao có thể thích một đứa ăn xin nhỏ bé như cậu chứ?
Thẩm Thính Hồng nhìn thấy biểu cảm của cậu bé, biết chắc cậu lại nghĩ lung tung rồi, vì vậy liên nói,'Cô không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi ý kiến của bé. Chú ở ngoài kia bé có nhìn thấy không, là người đang ngồi bên cạnh chú Diệp, chú ấy muốn nhận nuôi bé, bé có muốn không?”
Khuôn mặt cậu bé thoáng hiện tia ngỡ ngàng, rõ ràng là không tin rằng sẽ có người chủ động muốn nhận nuôi cậu.
"Tại sao chú ấy lại nhận nuôi con, chú ấy không có con của mình sao ạ?”
Cậu bé vẫn hỏi lại.
Thẩm Thính Hồng cười nói,Chú ấy còn chưa kết hôn, không có con nên muốn nhận nuôi bé."
"Vậy nếu sau này chú ấy kết hôn, rồi có con, chú ấy sẽ không bỏ con chứ?"
Cậu bé có chút lo lắng, đã bị bỏ rơi một lần rồi, cậu không muốn trải qua lần hai. Nếu thực sự có lần hai, cậu thà tiếp tục làm một đứa ăn xin, ít nhất sẽ không có những hy vọng vô nghĩa.
"Bé nên tự mình hỏi chú ấy những điều này, có lẽ bé sẽ nhận được câu trả lờ mình mong muốn" Thẩm Thính Hồng nói.
Cuối cùng, Thẩm Thính Hồng dắt cậu bé đến trước mặt Tịch Tĩnh An, cậu nhìn Tịch Tính An một cách thận trọng.
Tịch Tĩnh An gật đầu,/Đừng nhìn chú bằng ánh mắt như vậy, sau này nếu cháu trở thành con trai của Tịch Tĩnh An, cháu phải mạnh mẽ, cháu xứng đáng với mọi thứ."
Nghe xong câu nói đầy bá đạo này của anh, thậm chí còn chưa hỏi được câu mình muốn hỏi, trong lòng cậu bé đã lóe lên tia hy vọng.
Sau này khi chú có con riêng, chú có bỏ rơi cháu không?" Đắn đo mãi, cuối cùng cậu bé vẫn hỏi câu này.
Trên khuôn mặt Tịch Tính An thoáng hối tiếc,'Chú nghĩ chú sẽ không có con của mình, sau này cháu ở với chú, cháu sẽ là con chú. Bất kể sau này có thêm em trai hay em gái hay không, chú vẫn sẽ luôn đối xử với cháu như vậy."
Đây là đứa trẻ mà Thẩm Thính Hồng nhặt được, bản thân nhận nuôi, tính ra cũng có nghĩa là anh ta và Thẩm Thính Hồng có một đứa con, tâm trạng của Tịch Tĩnh An rất tốt.
Kết quả cuối cùng mọi người đều vui vẻ, cậu bé đồng ý với chuyện này, Tịch Tĩnh An cũng rất vui mừng.
"Vì chú đã nhận nuôi cháu, chú nên đặt cho cháu một cái tên chính thức. Chú sẽ về xem ngày đẹp, đến lúc đó sẽ mời mọi người cùng ăn cơm, coi như là để làm chứng.
Thẩm Thính Hồng và mọi người không ý kiến gì, cũng rất mừng cho hai người.
"Cô, chú, sau này cháu có thể đến chơi với các em không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận