Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 388 -

Chương 388 -Chương 388 -
Chương 383 -
Nữu Nữu có thể yên tâm ăn những thứ như bánh gà, nhưng không thể để cô bé ăn bánh nếp, rốt cuộc bên trên còn được phủ một lớp đường, ăn quá nhiều sẽ không tốt cho răng của trẻ.
Diệp Thận Ngôn thấy Cung Tiêu Xã bên này có bán quân áo trẻ em, Cung Tiêu Xã ở công xã như Kim Hoa bọn họ không hề có. Chủ yếu là do mọi người sống rất tiết kiệm, hầu hết quần áo của trẻ đêu mặc lại từ quân áo cũ của anh chị, không thì mẹ sẽ tự cắt vải may.
Thế nên mới không nhìn thấy quân áo may sẵn của trẻ em. Vừa lúc lại nhìn thấy một chiếc váy liền mùa xuân rất hợp với Nữu Nữu, mấy hôm nữa thời tiết ấm lên thì con bé có thể mặc.
Vì thế Diệp Thận Ngôn trực tiếp mua.
Lúc anh đang mua quân áo, mấy người Thẩm Thính Hồng đang mua sắm ở quầy khác, hoàn toàn không để ý đến anh. Nhìn thấy anh xách một chiếc túi giấy màu nâu đi tới,
Thẩm Thính Hồng có chút bối rối: "Anh mua gì thế?"
"Là một chiếc váy nhỏ mua cho Nữu Nữu, anh thấy rất đẹp."
Thẩm Thanh Thanh có chút xấu hổ, Cái này giá bao nhiêu?"
"Không sao, không tốn bao nhiêu đâu." Diệp Thận Ngôn vẫn ngóng chờ bộ dáng cô bé mặc chiếc váy này.
"Khó trách mẹ nói sau này cậu nhất định sẽ làm nữ nhi nô, anh đây cũng nghĩ vậy." Thẩm Thính Văn cười nói.
Đã mua hết rồi thì cũng không cần phải nói những lời khách sáo đó. Khi nào em gái có con, anh ấy vẫn sẽ cưng chiêu đứa nhỏ, nếu là con gái thì càng phải cưng chiều cô bé hơn.
'Em cũng hy vọng sau này sẽ có một cô con gái." Ánh mắt Diệp Thận Ngôn tràn đầy ý cười, phảng phất như anh đã nhìn thấy cảnh chính mình có một cô con gái.
Nhất định con gái phải xinh đẹp như vợ anh, tốt nhất là giống hệt vợ, chắc chắn hồi nhỏ vợ anh rất đáng yêu.
Họ cũng không dám đi mua sắm nữa, dù sao hôm nay là ngày đầu tiên đi học. Nếu không về, Lưu Nguyệt sẽ lo lắng.
Nguyên nhân chủ yếu là Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh không về, còn mấy tên nhóc này không về cũng chẳng sao.
Quả nhiên, khi đến trước cửa nhà liền nhìn thấy Lưu Nguyệt đang nhìn xung quanh, bà có vẻ nhẹ nhõm khi nhìn thấy họ.
"Sao giờ mới vê? Trường đại học tan muộn thế à các con?" Lưu Nguyệt hỏi.
"Không, lúc nãy bọn con đi ngang qua Cung Tiêu Xã rôi vào mua ít đồ ấy mà.Lúc này đương nhiên Thẩm Thính Hồng bước tới giải thích.
Thẩm Thính Văn có thể cam đoan, nếu anh ấy đứng lên nói vì dừng trên đường mới về muộn như vậy, nhất định mẹ sẽ khiến anh ấy chảy máu ngay tại chỗ.
"Ừ, được rồi, vào nhanh đi, đồ ăn đã nấu chín rôi. Mẹ đoán chừng thời gian các con sẽ về nhà nên nghĩ đến việc chuẩn bị sớm. Ai ngờ lại vê muộn như vậy? Nếu là buổi tối muộn, trời sẽ lạnh lắm."
Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh nhìn nhau, tiến lên ôm lấy cánh tay Lưu Nguyệt , sau đó nói chuyện ở trường. Đương nhiên, bọn họ đều chắt lọc những thông tin tốt, khiến Lưu Nguyệt mỉm cười.
"Chậc, mẹ thật sự không thể làm gì được hai người này." Thẩm Thính Văn cảm khái nói. "Chuyện này lẽ ra anh phải biết từ lâu rồi nhỉ?" Diệp Thận Ngôn liếc nhìn ông anh vợ một cái, sau đó đi theo sát vào trong sân.
Thẩm Hồng Kỳ và Thẩm Thính Văn cũng nhanh chóng đi theo.
Thẩm Đại Cường cũng có chút lo lắng chờ ở nhà, nhìn thấy bóng dáng bọn họ, ông nhanh chóng bắt đầu bày bát đĩa và đũa.
Bữa tối vẫn thịnh soạn như cũ, Thẩm Hồng Kỳ nuốt nước miếng, có chút ngượng ngùng nói,Cô ơi, mười đồng tiên ăn tháng này cháu đưa cho cô có vẻ hơi thiếu."
Một lúc sau, bà mới hiểu Thẩm Hồng Kỳ đang nói đến điêu gì,Đừng suy nghĩ nhiều, dù cháu không ở nhà cô chú thì cả nhà vẫn ăn như vậy, chỉ là thêm cái bát đôi đũa thôi.
Mỗi tháng Thẩm Hồng Kỳ đều đưa mười đồng tiền cơm, vốn dĩ còn muốn trả tiền thuê nhà nhưng làm sao người nhà họ Thẩm có thể đồng ý chứ.
Nói như nào Thẩm Thính Hồng đều không lấy tiên nhà, nói ra chắc người ta cười cho chết. Em trai của chị em tốt kiêm chị dâu của mình chỉ ở trong nhà một chút, cũng không phải ở phòng riêng mà còn thu tiền.
Vì vậy liên thu một ít tiền ăn, nếu không Thẩm Hồng Kỳ nhất định sẽ không muốn tiếp tục sống ở đây. Nhưng nếu ở trong ký túc xá của trường thì Diệp Thận Ngôn và Thẩm Thính Văn sẽ không ở trong trường cùng được. Thẩm Hồng Kỳ phải tự mình xoay xở mà rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ.
Ít nhất trong nhóm sinh viên đại học này, cậu ta được coi là còn trẻ.
"Ha ha, vậy cháu đây liên mặt dày lợi dụng cô chú vậy." Thẩm Hồng Kỳ ngây thơ cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận