Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 166 - Không người ban nào có thể theo r

Chương 166 - Không người ban nào có thể theo rChương 166 - Không người ban nào có thể theo r
Chương 166 - Không người bạn nào có thể theo mình suốt đời
Cũng đúng là vì anh lập không ít công nên nên lãnh đạo không nói gì thêm gì vê đơn xin xuất ngũ về dưỡng thương của anh, thêm vào đó nó cũng được phê duyệt rất nhanh.
Diệp Thận Ngôn cũng là người có tính cách ngay thẳng, vậy nên nói thẳng mình bị thương, chuẩn bị về nhà dưỡng thương thật tốt rồi cưới vợ.
Nhóm người lãnh đạo coi trọng anh đều ngửa mặt thở dài, đáng tiếc, đáng tiếc!
Vì lời đồn hai ngày nay nên Thẩm Thính Văn không được vui cho lắm, cũng chỉ mỉm cười khi thấy Diệp Thận Ngôn, sau đó liền yên lặng nghe họ nói chuyện.
"Ăn cơm!" Giọng nói Lưu Nguyệt truyền từ bếp ra, lúc này mọi người mới chú ý đã quá giờ cơm.
Hai anh em Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ đi vào bếp hỗ trợ cầm bát đũa, Diệp Thận Ngôn rất tự giác mà sắp xếp bàn ghế.
Tôn Tiểu Long cũng nhanh nhẹn đến hỗ trợ, trong lòng không khỏi cảm thán. Trách không được nhà vợ lại thích lão đại thế, người đàn ông này đúng là người có nhãn lực.
Không thể không nói, lão đại nhà anh ta rất có kinh nghiệm ở phương diện này.
Vốn trong nhà không có quá nhiều đồ nhưng vẫn còn thịt lợn rừng và thịt lợn do Phương Thịnh đưa tới vào lần trước nên trực tiếp cắt hết chúng ra nấu, cứ như vậy thì thịt lợn rừng đã được ăn xong rồi.
Bây giờ xào rau bà cũng mạnh tay bỏ thêm dầu vào, chủ yếu là chịu ảnh hưởng của Thẩm Thính Hồng. Vốn tay nghề của bà đã không tệ, giờ lại thêm đủ các loại gia vị vào, đương nhiên hương vị lại càng ngon.
Chỉ ngửi thôi đã khiến Diệp Thận Ngôn và Tôn Tiểu Long giật giật ngon trỏ, không phải ở quân đội không có thịt ăn, thậm chí nguồn cung cấp trong quân đội còn dồi dào hơn ở ngoài rất nhiều nhưng thứ họ ăn đều là cơm tập thể, làm sao mà thơm như này được?
Mặc dù không phải Diệp Thận Ngôn chưa từng ăn cơm ở nhà nhưng nguyên nhân chính là do đã từng ăn, lúc trở lại quân đội phải ăn cơm tập thể trong khoảng thời gian rất dài nên anh vô cùng nhớ nhung tay nghê của Lưu Nguyệt và Thẩm Thính Hồng.
"Động đũa, động đũa!" Lưu Nguyệt là vị trưởng bối duy nhất ở đây, mọi người cũng đều chờ bà lên tiếng mới dám động đũa.
Vừa mới động đũa, Tôn Tiểu Long liên buông thả bản thân giống như người vừa chạy thoát khỏi nạn đói vậy.
Thấy tư thế này, Lưu Nguyệt biết hôm nay mình làm thiếu đồ ăn nên bà vội vàng đi xào một đĩa trứng gà mới.
Bây giờ đến phiên Tôn Tiểu Long ngượng ngùng, lần đầu tiên đến nhà người ta mà ăn như vậy thì quả thật là không lễ phép,Thím, ngại quá, bình thường cháu không hành động như vậy đâu, chẳng qua là do hôm, nay thím nấu cơm ngon quái"
"Như lời cháu nói đó, cháu thích ăn là được rồi!"
Sau khi ăn cơm xong Tôn Tiểu Long liên trở vê, mặc dù rất không muốn, nhưng cậu ta cũng không thể ở chỗ này quá lâu.
"Lão đại, sau này nếu có chuyện gì nhất định phải nói cho các anh em”"
Lúc chuẩn bị rời đi, ánh mắt của Tôn Tiểu Long lưng tròng, đã ở chung với nhau trong một khoảng thời gian dài và làm binh dưới trướng Diệp Thận Ngôn lâu như vậy, giờ đột nhiên phải tách nhau ra thì đúng là có phần tiếc nuối.
"Được rồi, không phải chỉ là xuất ngũ thôi sao? Có phải sau này không bao giờ được gặp nhau đâu, thân là người đàn ông, bộ dáng như này là thế nào đây?" Diệp Thận Ngôn xua tay, ý bảo Tôn Tiểu Long rời đi nhanh lên.
Tôn Tiểu Long lái xe rời đi, lúc đó cậu ta không ngừng nhìn vào kính chiếu hậu phía sau nhiều lần. Diệp Thận Ngôn cũng nhìn theo bóng dáng cậu ta rời đi, thẳng đến khi không nhìn thấy hình ảnh chiếc xe đâu nữa mới thu hồi ánh mắt.
Tuy rất tiếc nuối khi phải chia tay với binh lính của mình nhưng bản thân anh ích kỷ, nếu tiếp tục ở quân đội nữa thì anh và Thẩm Thính Hồng chỉ có thể chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Không có người bạn nào có thể theo mình xuyên suốt đường đời, chỉ cần nhớ kỹ đoạn thời gian tốt đẹp là được rồi.
"Bây giờ thân thể anh đã khôi phục đến đâu rồi?" Sau khi Tiễn Tôn Tiểu Long đi rồi Thẩm Thính Hồng mới nói ra vấn đề mình quan tâm.
"Đã khá hơn nhiều rồi, chẳng qua là đi đường vẫn không được tự nhiên” Diệp Thận Ngôn nói.
Thật ra Thẩm Thính Hồng đã nhìn ra vấn đề này, tuy nhìn bề ngoài anh có vẻ đã khôi phục hoàn toàn nhưng tư thế đi lại vẫn có phần kỳ lạ. Bây giờ đã về rồi nên chắc chắn cô phải giúp đỡ anh chăm sóc một chút.
"Sau này anh cứ ở lại đây ăn cơm đi." Thẩm Thính Hồng nói.
Có vẻ Diệp Thận Ngôn muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng, vợ mình thật nhẫn tâm, anh còn muốn ở lại nhà họ Thẩm đó.
Mà thôi, vậy cũng tốt, nếu mình thật sự ở chung một chỗ với Thẩm Thính Hồng thì sợ rằng tin đồn nhảm nhí ở ngoài sẽ bủa vây hai người mất.
Rốt cuộc bây giờ tình thế đã khác, trước đây là được dưỡng thương, bây giờ chỉ có thể tự mình gánh vác.
"Tôi đây sẽ trả tiền cơm hằng ngày!"! Diệp Thận Ngôn nói.
"Thế anh có tiên à?" Thẩm Thính Hồng nghi ngờ nhìn anh.
Thật sự, trước khi trở lại quân đội thì Diệp Thận Ngôn đã đưa toàn bộ tiền cho cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận