Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 292 - Kỹ Sư Cấp Tám

Chương 292 - Kỹ Sư Cấp TámChương 292 - Kỹ Sư Cấp Tám
Chương 292 - Kỹ Sư Cấp Tám
"Mẹ ơi, sao mẹ chắc đó là con gái? Lỡ như Thanh Thanh mang bâu con trai thì sao?" Thẩm Thính Hồng hỏi.
"Nào nào nào, con không được nói nhảm, chắc chắn là cháu gái ngoan." Lưu Nguyệt trừng mắt/Con đã đi lấy chồng, còn dám trù ẻo cho mẹ không có cháu gái hả?"
"Như thế mà được gọi là trù ẻo sao?” Thẩm Thính Hồng dở khóc dở cười, Không phải có xác suất 50% là con trai sao? Con cũng đoán để mẹ có thể dự phòng được, để nếu lỡ là con trai thì mẹ phải thất vọng rồi!
Thẩm Thanh Thanh cũng cười, thật ra cô ấy biết dù là con trai hay con gái thì mẹ chồng đều phải thích, nhưng theo truyền thống của nhà họ Thẩm, con gái nhất định sẽ được thương yêu hơn. Trong lòng cô ấy không hề có áp lực, không giống như một số gia đình chỉ chú trọng sinh con trai. Nếu không sinh con trai mà đẻ ra con gái thì nhà chồng cô ấy chắc chắn sẽ không như vậy.
"Mẹ, Thính Hồng và con sẽ sinh ra một đứa cháu gái cho mẹ chơi.' Diệp Thận Ngôn ở một bên khoe mẽ.
"Nhìn xem, là con rể của ta biết nói lời hay í đẹp.” Lưu Nguyệt hài lòng gật đầu, Thẩm Đại Cường ở một bên nghe cũng hài lòng gật đầu, ây, được đó.
"Anh đang nói cái gì vậy?" Thẩm Thính Hồng nhìn thẳng vào anh, trước mặt nhiêu người như vậy, anh không xấu hổ nói cái gì sinh với chả đẻ.
"Sợ cái gì? Đây không phải là vấn đề thời gian sao?" Bộ dáng của Diệp Thận Ngôn như một ông già.
Thẩm Thính Hồng cũng không còn cách nào, cô nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy anh ở trường học, lúc đó anh vẫn là một chàng trai rất nghiêm túc, sao giờ lại ra nông nỗi này?
Sau khi trở vê nhà, Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn bắt đầu quay lại nhà máy.
Khoảng thời gian này khá nhộn nhịp, vì ở tỉnh lân cận ai cũng biết quân áo hiệu Đoàn Kết, những quây hàng nhỏ bán cũng rất tốt cho nên Cung Tiêu Xã và Cửa hàng bách hoá bên kia sôi nổi đưa người đến đây khảo sát thị trường.
Nếu nhà máy không có việc gì làm, Diệp Thận Ngôn sẽ xuống đất làm việc nhưng những ngày này chắc chắn không có cách nào để kiếm điểm công việc, chỉ cần đón tiếp hững người lãnh đạo này cũng đủ khiến họ bận rộn.
Đừng nói anh cùng Thẩm Thính Hồng, ngay cả Thẩm Vệ Quân cùng cán bộ thôn đều rất bận rộn, sợ không thể tiếp đãi tốt những người này.
Đương nhiên, sở dĩ cán bộ thôn có thể chủ động như vậy, còn không phải vì họ đều là cổ đông, tất cả đều là tiền đó. Chỉ cần tiếp đãi những người này thật tốt, nhận được đơn hàng của tỉnh cách vách thì chắc chắn hoa hồng của năm nay cực nhiều.
Thẩm Thính Hồng lấy từ trong không gian ra một ít lá trà không quá ngon nhưng chắc chắn không tệ, dùng để chiêu đãi những người này.
So với mấy người Thẩm Vệ Quân , đôi vợ chồng trẻ có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Những người này đã tới cửa, nhất định có hứng thú hợp tác, chỉ cần không có sai lâm lớn, chuyện này sẽ không có vấn đề gì. Cứ làm đúng phép lich sự là được, không cần coi họ là thượng đế.
"Vị này hẳn là người phụ trách thương hiệu Đoàn Kết đi?" Một người ở huyện thành ăn mặc cực kỳ chỉnh tê, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, ở phía trước còn kẹp hai chiếc bút máy, ăn mặc như lãnh đạo hỏi.
"Xin chào đồng chí, mọi việc trong nhà máy ở đây hâu hết đều do tôi và chồng xử lý. Thẩm Thính Hồng cười đáp.
"Thật là tuổi trẻ tài cao, đội trưởng Thẩm, đại đội của mọi người đúng là hậu sinh khả uý, ở độ tuổi trẻ như vậy, mà họ đã có thể đảm nhận công việc kinh doanh của riêng mình." Người đàn ông gật đầu, nhìn Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn với vẻ ngưỡng mộ .
"Ngài quá khen!" Thẩm Thính Hồng khiêm tốn nói.
"Chúng tôi vừa đến thăm nhà máy của mọi người đây, kiểu dáng quần áo quả thực rất mới lạ, không biết là ý tưởng của ai?" Người đàn ông lại hỏi.
Thẩm Vệ Quân nhanh chóng giải thích: "Đồng chí Thẩm Thính Hồng chịu trách nhiệm thiết kế những bộ quần áo này. Chúng tôi đều là những người thô lỗ, sao có thể hiểu được những thứ này?
"Đồng chí Thẩm Thính Hồng đúng không? Tôi là xưởng trưởng tổng xưởng quần áo ở Thành Đô. Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Vương Đức Phát. Chuyện là như thế này, bản thân tôi thấy thiết kế của cô cực kỳ tốt, không biết cô có thể cung cấp bản thiết kế định kỳ cho chúng tôi được hay không? Đương nhiên, kiểu dáng sẽ không giống trang phục của mọi người, chỉ cân cô đồng ý, mỗi tháng tôi sẽ trả lương cho cô bằng kỹ sư cấp tám."
Vương Đại Phát trực tiếp tung ra một quả bom khổng lồ.
Khiến tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận