Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 242 - Không Nghe Vương Bát Niêm Kinh

Chương 242 - Không Nghe Vương Bát Niêm KinhChương 242 - Không Nghe Vương Bát Niêm Kinh
Chương 242 - Không Nghe Vương Bát Niệm Kinh
Thẩm Thính Võ nhìn bọn họ với tâm trạng vui sướng khi người gặp hoạ, Có muốn đánh bài không?”
Nói xong, không biết anh ấy lấy từ đâu ra một bộ bài lắc lắc trước mặt hai người.
"Em mua lúc nào đây?" Thẩm Thính Văn có phân kinh ngạc.
"Khà khà, em mua lúc mọi người bận rộn chọn giày đấy."
Bài không phải là đồ vật cấm đấy nên vẫn có thể mua được.
"Đi thôi, đi thôi, song phương vui vẻ thật hiếm thấy." Diệp Thận Ngôn đồng ý trước.
Thẩm Thính Văn cũng gật đầu.
Anh ấy không có từ chối thứ này, anh ấy biết không nên quá lạm dụng, chơi một lần cũng không sao.
Thế là ba người bắt đầu chơi nhiệt tình, cuối cùng Thẩm Thanh Thanh và Thẩm Thính Hồng cũng ra xem.
Thẩm Thính Hồng đứng ở bên cạnh Diệp Thận Ngôn, thật ra Diệp Thận Ngôn chơi bài không giỏi lắm, cho nên thỉnh thoảng cô sẽ chỉ huy một câu.
Thẩm Thanh Thanh ở bên cạnh Thẩm Thính Văn, động viên anh ấy rồi nói,Anh Thính Văn thật tuyệt."
Thẩm Thính Võ: Nếu tôi có tội, xin hãy trừng phạt tôi bằng pháp luật.
Khi Thẩm Đại Cường và Lưu Nguyệt trở vê nhà, họ phát hiện bọn trẻ đều đang chơi đùa.
"Được rôi, mấy đứa học đánh bài từ khi nào?" Lưu Nguyệt cười mắng, quay người lại phát hiện Thẩm Đại Cường vẻ mặt háo hức muốn thử.
Cuối cùng biến thành bốn người đàn ông chơi bài và ba người phụ nữ ngồi xem.
Thẩm Thính Võ: ...
Cuối cùng đương nhiên Thẩm Thính Võ là người thua, anh ấy đặc biệt cảm thấy khó chịu.
"Tại sao, không phải người ta nói là đen tình đỏ bạc sao? Sao tôi lại vừa đen tình vừa đen bạc!"
Thật ra họ đánh rất nhỏ, một hào một ván. Tính ra thua chẳng bao nhiêu nhưng anh ấy vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bởi vì anh ấy thua mấy đồng tiền mà bọn họ đều thắng.
"Ngay cả người yêu cũng không tìm được mà muốn đánh bài giỏi, điều này rất là khó!" Lưu Nguyệt lắc đầu nói.
"Chuyện này có liên quan gì đến hai người vậy mẹ?" Thẩm Thính Võ nói.
"Đương nhiên là có, nếu con có người yêu thì là cả hai người cùng suy nghĩ. Mấy người mẹ đều là hai người cùng suy nghĩ, còn con thì không!" Lưu Nguyệt nâng cằm nói.
Thẩm Thính Võ: Không nghe, không nghe vương bát niệm kinh.
Ngày 29 tháng Chạp trôi qua trong niềm vui và tiếng cười.
Ngày hôm sau mọi người ngủ đến khi mặt trời lên cao, không ai dậy ăn sáng, là do tối hôm trước chơi bài quá muộn.
Những người đàn ông đứng dậy nấu bữa trưa, Thẩm Thanh Thanh có chút xấu hổ.
Người ta nói con dâu mới vào nhà một ngày là phải nấu ăn. Tuy nhiên sau khi lấy chông, mẹ chồng lại nói với cô ấy ở nhà họ Thẩm, việc nấu cơm thường là của người đàn ông.
Trước đây, Thẩm Đại Cường không biết nấu ăn nhưng bây giờ ông có thể nấu ăn. Tức là khi Thẩm Đại Cường đi làm, Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ đều bận thì Lưu Nguyệt và Thẩm Thính Hồng mới có thể nấu ăn.
Trước đây Thẩm Thanh Thanh đã từng nghe Thẩm Thính Hồng nói về truyền thống của Thẩm gia, không ngờ sau khi kết hôn cô ấy lại cảm nhận được điều này.
Bởi vì nguyên liệu ở nhà đều có nên Lưu Nguyệt không lo lắng liệu bọn họ có thể làm ngon hay không.
Theo lời của Lưu Nguyệt, những món ngon xưa kia, ngay cả đế giày hâm cũng ngon nhưng nếu không nấu ngon thì cũng vô dụng.
May mắn thay, đàn ông nhà họ Thẩm đều không phải người không biết làm tí gì, ngay cả Diệp Thận Ngôn cũng có chút tài nấu nướng.
Đồ ăn nấu lên không được ngon tuyệt nhưng chỉ cần không quá tệ là được. Sau bữa trưa, cả nhà đang nghỉ trưa thì Thẩm Tiểu Binh và Thẩm Xuân Hoa tới.
"Chú ba thím ba, anh Thính Văn, anh Thính Võ, em Thính Hồng, chị dâu Thẩm Xuân Hoa lần lượt gọi mọi người.
Còn Thẩm Tiểu Binh lao thẳng về phía Thẩm Thính Hồng như tên lửa "Chị, chị bal"
"Em đang làm gì thế?" Thẩm Thính Hồng trợn mắt nhìn cậu bé.
Nhưng cô cũng biết cậu bé đang nghĩ gì nên nhét một viên đường vào tay cậu.
"Cha mẹ tụi em nhờ đến đây nói với mọi người là buổi tối sang nhà cũ ăn cơm tết niên." Thẩm Tiểu Binh đột nhiên vui vẻ hơn hẳn.
Thực ra năm nay cha cậu bé được chia không ít tiên, năm nay nhà mua không ít đồ ăn vặt nhưng cậu cảm thấy lân nào mình cũng nhận được viên đường của chị ba nhất định là vì mình là người đặc biệt với chị.
Vì thế cậu bé liền nhe hàm răng trắng, cười nói.
Chuyện này Thẩm Đại Dũng đã nói trước đó với cô, mà cô đã nói với cả nhà nên Lưu Nguyệt đã sớm chuẩn bị.
"Ừ đi biết rồi, đợt lát nữa rồi cả nhà thím sang nhét"
Bạn cần đăng nhập để bình luận