Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 202 - Khởi hành

Chương 202 - Khởi hànhChương 202 - Khởi hành
Chương 202 - Khởi hành
Thẩm Bích Liên không thể tin được/Ông! Ông có biết xem bệnh không đấy? Rõ ràng tôi đau muốn chết, thế mà ông lại nói tôi không bị gì!"
Nghe vậy thôn y rất tức giận, mọi người trong thôn đều khách khí với ông ta. Rốt cuộc chỉ có ông ta biết xem bệnh, đứa con gái của Thẩm Đại Lực lại dám mở miệng ra bảo ông ta không biết khám, đó chính là nghi ngờ năng lực của ông ta.
"Tôi đã hành nghề y rất nhiều năm rồi, bệnh cỏn con này xem quá đơn giản. Nếu cô không tin thì đến bệnh viện khám xem, đến lúc đó đừng trách ông đây không nhắc nhở, đi chỉ tổ lãng phí tiền viện phí."
Dứt lời, thôn y liên cầm theo hòm thuốc của mình rời đi, để lại Thẩm Bích Liên đang hỗn độn. Giờ đây cô ta có khóc hay không cũng không quan trọng nữa.
Rõ ràng cô ta cảm thấy đau muốn chết mà thôn y lại nói mình không bị sao, nếu cô ta còn khóc nữa thì tất cả mọi người sẽ tưởng cô ta muốn lừa người ta nhưng cô ta đau thật mài
Chỉ là một trò hê mà thôi, nhà Thẩm Thính Hồng sớm đã xem chán chê. Thậm chí họ còn suy nghĩ đôi khi ông trời thấy cuộc sống của họ quá nhàm chán nên mới có mấy người Thẩm Bích Liên tới mua vui cho nhà họ.
Không quá hai ngày, Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn bắt đầu xuất phát. Trước lúc xuất phát, Lưu Nguyệt dặn dò cô rất nhiều, tuy trong lòng biết Diệp Thận Ngôn là một đứa trẻ rất đáng tin cậy nhưng nhi hành ngàn dặm mẫu lo lắng. Dù họ có đi mấy người hay có khả năng bảo vệ tốt bản thân hay không thì người làm mẹ đều lo lắng.
(*) Con đi ngàn dặm mẹ lo âu, mẹ đi ngàn dặm con chẳng sầu. Nói về tình mẹ lo lắng cho con cái hơn hẳn con lo lắng cho mẹ.
Diệp Thận Ngôn lấy được hai phiếu giường nằm từ chiến hữu, cuối cùng hai người cũng bước lên tàu lửa tới Bắc Kinh.
Thắng đến lúc lên xe lửa, sự kỳ vọng ban đầu của Thẩm Thính Hồng lập tức biến thành sự thất vọng.
Dù đã được đi xe giường nằm nhưng giường không êm ái chút nào, nằm trên đó sẽ cảm giác được toàn thân đau nhức.
Một khoang giường nằm có bốn giường, ngoại trừ Diệp Thận Ngôn và Thẩm Thính Hồng ra còn có hai người khác. Đây chẳng phải không gian riêng tư gì nhưng so với bên ngoài thì nơi đây chẳng khác gì thiên đường.
Thời điểm Thẩm Thính Hồng bước từ ngoài vào, Thẩm Thính Hồng liền phát hiện ở đây có thật sự nhiêu người, mà hành lý cũng nhiều.
Vì bây giờ không có nhiều quy tắc như đời sau, thậm chí có người mang theo cả gà sống, đoán chừng là đi thăm người thân hoặc đi lên trông cháu.
Tóm lại hương vị của khoang tàu không dễ ngửi, so sánh thì giường dưới quả thật không được tốt lắm.
May thay thời tiết đã trở lạnh, ở đây có nhiều mùi lạ như vậy, cô không dám nghĩ mùa hè nó sẽ kinh khủng đến mức nào.
Trước khi đến, Lưu Nguyệt chuẩn bị cho họ không ít đồ ăn, từng này đủ cho cô và Diệp Thận Ngôn ăn đến khi bước chân đến Bắc Kinh, đến lúc đó chỉ cần lấy ít nước sôi trên tàu là được.
Bọn họ chọn giường tâng, Thẩm Thính Hồng ở bên trên còn Diệp Thận Ngôn ở bên dưới. Như vậy không sợ gặp phải kẻ xấu gì , Diệp Thận Ngôn làm lính nhiêu năm như vậy không phải chuyện đùa.
Hơn nữa sự cảnh giác của anh giấc cao cho nên sự sắp xếp này quá là hoàn hảo.
Sau khi vào khoang tàu hai người bắt đầu thu dọn đồ đạc, thấy ga trải giường không được sạch sẽ, tâm trạng Thẩm Thính Hồng không được thoải mái vì thế cô liên leo lên giường trên, lấy từ trong túi ra hai cái khăn trải giường rồi đưa cho Diệp Thận Ngôn một cái.
Không cần phải làm gì cả, chỉ cần dùng gối che lại là được.
Nhận được khăn trải giường, Diệp Thận Ngôn cảm thấy dở khóc dở cười, tiểu tiên nữ này không cẩn thận chút nào. Cái túi của cô gái nhỏ đã đựng nhiều đồ vật khác, còn thêm cả hai cái khăn trải giường, nghĩ thế nào cũng thấy bất hợp lý.
Nhưng anh không nói thêm gì nữa, chỉ trải ga giường giống Thẩm Thính Hồng.
Kiếp trước Thẩm Thính Hồng mua thứ này ở chợ đầu mối, kiểu dáng rất cổ điển, hợp thời đại, nhưng kết cấu rất tốt, thoải mái.
Ở phía đối diện giường là một người đàn ông trung niên mặc bộ quân áo kiểu Tôn Trung Sơn, nhìn người này tương đối nghiêm túc, còn lại là một người phụ nữ đang ôm đứa nhỏ.
Đứa bé này có khuôn mặt trắng nõn, tròn trịa khiến Thẩm Thính Hồng không nhịn được mà nhìn vài lần.
Tàu dừng lại sân ga một lúc, đại khái khoảng giữa trưa xe mới bắt đầu khởi động.
Diệp Thận Ngôn đã đi tìm tiếp viên xin chút nước nóng, những thứ mà Lưu Nguyệt chuẩn bị cho họ đều có thể sử dụng lâu nhưng có vài thứ không thể để lâu lắm. Thẩm Thính Hồng tự chuẩn bị cho mình một vài món ăn chẳng hạn như móng giò kho, gà kho, đương nhiên không cần nói đến hương vị, càng đậm đà thì sẽ càng dễ bảo quản hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận