Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương Z4 - Không ai chiu nhường ai

Chương Z4 - Không ai chiu nhường aiChương Z4 - Không ai chiu nhường ai
Chương 74 - Không ai chịu nhường ai
Mọi người đều kinh ngạc khi thấy bàn đồ ăn đầy đủ tươm tất này, ngoại trừ những người phụ nữ vẫn ở trong bếp từ ban đầu thì ba người cậu, Thẩm Đại Dũng và cả ông nội Thẩm đều chấn động.
Nhìn thấy vẻ mặt của họ, Thẩm Đại Cường trông rất tự hào/Mọi người không biết đâu, con gà rừng với con nhà hoan này đều do Ni Nhi nhà chúng ta nhặt được ở trên núi, nếu không thì bữa ăn hôm nay cũng không thể nào phong phú như vậy được.'
Mọi người đều biết, Thẩm Đại Cường không muốn nói đến sự phong phú của bữa ăn mà muốn nói đến chuyện con gái nhà mình giỏi giang, đều hiểu, đều hiểu!
Vì thế mọi người đều nhất trí khen ngợi Thẩm Thính Hồng, quả nhiên khoé miệng của hai vợ chông Thẩm Đại Cường và Lưu Nguyệt suýt đến mang tai.
Muốn dụ dỗ hai người này, chắc hẳn là không quá đơn giản, chỉ cần bắt lấy nữ con gái của bọn họ khen ngợi là được.
Sau khi cơm nước xong xuôi, những người phụ nữ dọn dẹp cùng nhau mới rời đi. Lúc trở về Tiêu Kiến Phương kéo Thẩm Thính Hồng và Lưu Nguyệt đến để nói chuyện riêng, đến nỗi hai đứa cháu ngoại và con rể đểu bị bà cụ phớt lờ.
Thẩm Xuân Hoa và Thẩm Tiểu Binh về nhà trước vì trong nhà còn có việc thủ công phải làm, Ngô Vân muốn ở lại đây giúp nên Thẩm Xuân Hoa đưa Thẩm Tiểu Binh về nhà trước.
Lúc trở về tình cờ gặp phải toàn gia đình Thẩm Đại Lực đang ăn cơm, hai chị em rất lễ phép chào hỏi. "Bác trai, bác dâu cả, anh trai, chị cải"
Thẩm Hữu Vi chỉ ăn cơm mà không ngẩng đầu lên, Thẩm Bích Liên nghĩ chúng vừa trở vê từ tam phòng bên kia nên cũng phớt lờ chúng.
Ngược lại hai mắt Trương Tố Cầm lại đảo như rang lạc,Xuân Hoa, Tiểu Binh này, trưa nay các con ăn cơm ở nhà chú ba đúng không?”
"Dạ!" Thẩm Xuân Hoa đáp lại, Thẩm Tiểu Binh cũng gật đầu.
"Vậy các cháu ăn cái gì?" Trương Tố Cầm lại hỏi.
Bà ta vừa nói ra lời này đã bị Thẩm Đại Lực trừng mắt liếc nhìn một cái nhưng bà ta mặc kệ, vẫn nhìn hai chị em chờ đợi câu trả lời của chúng.
Thẩm Xuân Hoa theo bản năng không muốn nói ra, nhưng Thẩm Tiểu Binh dù sao cũng nhỏ tuổi hơn, cho nên khi nghĩ đến những bữa ăn ngon lành buổi trưa đó, cậu bé không khỏi có chút hưng phấn.
"Bữa trưa hôm nay rất ngon, có thịt thỏ hoang, thịt gà rừng và cả thịt lợn nữa." Thẩm Tiểu Binh hào hứng nói.
Vốn dĩ Trương Tố Cầm chỉ muốn hỏi bâng quơ chút thôi nhưng hỏi xong bà ta lại cảm thấy không thoải mái.
Lại nhìn cháo nấu từ lương thực thô và rau trước mặt, bà ta lập tức không muốn ăn nữa, mặt cũng xụ xuống.
"Ôi chao! Thẩm Đại Lực ông nhìn xem thằng em trai yêu quý của ông đi! Hôm nay tổ chức ngày thượng lương lớn như vậy, gọi cả nhà thằng hai đến, cũng gọi cha mẹ đến mà chỉ không gọi gia nhà ta, đây không phải là chướng mắt nhà ta sao?"
Thẩm Đại Lực cảm thấy đau đầu, mỗi ngày đều xảy ra quá nhiêu chuyện chó má nhảm nhí, mấu chốt bà vợ nhà mình lại không phải một người bớt lo.
"Bà ăn cơm của mình đi, nói nhiều như vậy làm gì? Đã làm thế rôi mà còn trông cậy được người mời cơm ư?"
Tuy nói vậy nhưng trong lòng Thẩm Đại Lực vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.
Hiện tại thằng ba không để anh cả như mình vào mắt.
Nhưng người như Trương Tố Cầm làm sao bỏ qua được chuyện này, bà ta cứ chửi rủa không ngừng.
Thẳng đến khi Thẩm Đại Dũng, Ngô Vân cùng với hai vợ chồng già đi về nhà, bà ta vẫn đang chửi rủa.
Thẩm Hữu Vi cơm nước xong lập tức buông đũa rồi chạy biến mất không thấy thân ảnh, Thẩm Bích Liên cũng không muốn ở nhà nghe mẹ mình chửi rủa nên đeo sọt đi ra ngoài.
"Trước kia lúc chưa phân gia, mũi không giống mũi, mắt không giống mắt (*) Giờ đã phân gia xây nhà mới lại vội vàng lao vào liếm đít." (*) Mũi không giống mũi, mắt không giống mắt. Nó được sử dụng để mô tả nét mặt không bình thường và không vui khi một người tức giận, tức giận hoặc thiếu kiên nhẫn.
Lời này quả thật rất khó nghe, gân như là chỉ thẳng vào mặt nhị phòng mắng. Ngô Vân - người trước đó bị mắng chửi cũng không phản ứng bà ta, kết quả là người này càng chửi càng hăng, quả thực đã chửi tất cả mọi người ngoại trừ ông bà Thẩm và đại phòng.
Thẩm Đại Dũng cũng tức giận đến lỗ mũi nở to, nhưng đó là chị dâu của mình nên ông ta không cần so đo làm gì, còn Ngô Vân lại không sợ bà ta.
Nếu là Lưu Nguyệt, Ngô Vân cũng sẽ nhãn nhịn, dù sao cũng không thể chửi lại. Nếu đánh cô em dâu này, thì ba người anh trai và ba chị dâu của cô em này không dễ chọc giận.
Nhưng sao mình lại phải chịu đựng mụ Trương Tố Cầm này nên lập tức chửi lại.
"Vừa vê nhà đã nghe thấy chó sủa, tôi đây còn tưởng rằng chó điên nhà ai không xích kỹ. Bình thường cần hỗ trợ thì không thấy mặt đây thế mà có chỗ lợi lại đi trách người ta, còn chẳng bao giờ biết nghĩ lại vấn đề của mình."
Vì thế tiếp theo hai chị em dâu không ai chịu nhường ai, thậm chí còn suýt đánh nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận