Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 500 -

Chương 500 -Chương 500 -
Chương 500 -
"Bác sĩ Vương, thế này là bị khó sinh phải không?" Y tá nhỏ giọng hỏi.
"Đừng nói chuyện, cô nói thế sẽ rất dễ làm ảnh hưởng đến cảm xúc của thai phụ đấy." Bác sĩ Vương trừng mắt nhìn người y tá kia một cái.
Trong các tình huống tương tự nhân viên y tế sẽ không nói những lời gây chán nản. Hơn nữa bây giờ không hẳn là không thể sinh mổ, chẳng qua kỹ thuật phẫu thuật không quá thành thạo, chỉ sợ rằng sẽ có một số vấn đề ngoài ý muốn.
Lý Thắng Nam đúng là đã nghe thấy lời y tá nói, nhưng Lý Thắng Nam là ai chứ, trước nay luôn là người không chịu nhận thua.
Trước kia, lúc ở trong bộ đội với ông nội, còn cái cực cái khổ nào mà chưa từng trải nghiệm chứ, huống chi là chuyện sinh đẻ này.
Nhưng... Dần dần Lý Thắng Nam bỗng phát hiện, chuyện sinh đẻ còn cực khổ hơn một chút...
"Vợ ơi, em cố lên đấy!" Giọng nói của Thẩm Thính Võ vọng vào từ ngoài cửa, như mang theo một nguồn sức mạnh vô hình.
Lý Thắng Nam đã hơi kiệt sức, nhưng vừa nghe thấy âm thanh từ tên đàn ông ngốc nhà mình, nguồn sức lực lập tức trở lại. Cũng không biết đã làm thế nào, cuối cùng cô ấy đã hét lên một tiếng,'Nhãi conI! Cút ra nhanh cho mẹ!"
Một câu này như ráng cắn răng mà thốt lên.
Nhưng âm thanh ấy vừa lọt vào tai Thẩm Thính Võ lập tức khiến anh ấy lòng đau như cắt.
May mà ngay giây sau, tiếng trẻ con khóc thút thít đã vang lên, đã thế còn rất to. Đợi thêm một chốc nữa, y tá ôm đứa trẻ trong tã lót ra,Ai là người nhà của Lý Thắng Nam?"
Thẩm Thính Võ không phản ứng gì, còn đang nhìn chằm chằm vào phòng sinh.
Lưu Nguyệt lanh lẹ chạy đến nói;Là chúng tôi, tôi là mẹ chông của con bé."
Y tá nhìn họ vài lân, tức khắc thấy hơi quen mắt/Ồ, là mấy người à, tôi nhớ ra rồi!"
Liếc nhìn Đại Bảo và Nhị Bảo đang ngủ say, rồi nói,'Hai đứa nhỏ này đều do chúng tôi đỡ đẻ nhỉ, các đồng chí nam ở nhà các vị yêu vợ thật đấy!"
Y tá hâm mộ nhìn mấy người phụ nữ trước mặt, cô ấy vẫn còn ấn tượng lúc Thẩm Thính Hồng sinh con. Khi ấy chồng của đồng chí nữa này cũng như thế, vốn chẳng thèm quan tâm đến cặp song sinh mà chỉ để ý đến cơ thể của vợ mình, tốt thật đấy! Lưu Nguyệt cũng cười nói, Đúng vậy, mấy đứa con trai nhà chúng ta đều rất vợ mình!"
Chuyện này rất đáng tự hào, cái loại đàn ông chỉ biết quan tâm đến con cái, mặc kệ vợ mình chết hay sống mới thật sự mất mặt.
"Xin chúc mừng, lân này là một đứa bé trai mập mạp, thím thật là may mắn!" Y tá đưa đứa bé trong tay cho Lưu Nguyệt,Cân nặng là bảy cân sáu lạng!
"Con dâu của tôi đâu? Đứa nhỏ này mập mạp như vậy, con dâu của tôi chắc là vất vả lắm?" Lưu Nguyệt nghe thấy cân nặng của đứa bé, trước tiên không phải vui sướng, mà là lo lắng cho sức khoẻ của Lý Thắng Nam.
"Không sao không sao, mọi người yên tâm đi, sản phụ cũng rất dũng cảm. Chỉ là do đứa trẻ có hơi lớn, phải rạch mổ, bây giờ đang khâu lại." Thẩm Thính Võ đi tới nhìn đứa nhỏ trong lòng ngực Lưu Nguyệt, vẻ mặt ghét bỏ,Là con trai, khó trách lại xem phá phách như vậy!"
Y tá....
Lưu Nguyệt trừng mắt nhìn con trai mình, Con nói cái gì kì vậy?”
Thẩm Thính Võ lại đến gân cửa phòng sinh nhìn vào/Vốn dĩ đã thấy ghét, chỉ ở trong bụng thôi cần gì phải mập như vậy chứ? Làm mẹ nó phải vất vả.
Lưu Nguyệt xấu hổ nhếch khoé miệng, nhìn y tá bất động như bị hoá đá, chỉ có thể giải thích nói,'Do nó quá lo lắng cho vợ thôi..."
Thẩm Thính Hồng: Lời giải thích thật vô nghĩa.
Y tá nở nụ cười,'Thật ra như vậy cũng khá tốt, có rất nhiêu người đàn ông không quan tâm đến vợ mình ra sao, cô gái nào chẳng muốn gả cho người như anh này chứ?"
Đàn ông rất dễ tìm nhưng tìm được người biết quan tâm đến người khác rất khó, thật ra không phải đàn ông không biết quan tâm mà chẳng qua người họ quan tâm không phải vợ mình.
Bọn họ có thể đau lòng cho mẹ mình, có thể đau lòng cho con mình, còn có thể đau lòng cho phụ nữ bên ngoài nhưng ở thời đại đàn ông chiếm đa số này, biết đau lòng cho vợ mình chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, cả gia đình từ trên xuống dưới đều có tính cách như thế này, không thể nào là giả VỜ.
Vì phải khâu vết mổ nên phải đợi khá lâu, Lý Thắng Nam mới được đẩy ra.
Cô ấy đã ngủ rồi, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, trái tim Thẩm Thính Võ mềm nhũ.
Đến khi Lý Thắng Nam được đưa vào trong phòng bệnh, Thẩm Thính Võ để Lưu Nguyệt canh chừng cô ấy và đứa nhỏ, còn mình đi tìm bác sĩ.
"Anh nghiêm túc chứ?" Vẻ mặt bác sĩ đầy vẻ khiếp sợ.
Đứa con này hình như là con đầu lòng của họ, sao lại có người đàn ông quyết định làm như vậy ngay sau khi sinh con.
Bạn cần đăng nhập để bình luận