Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 204 - Bon Buôn Người

Chương 204 - Bon Buôn NgườiChương 204 - Bon Buôn Người
Chương 204 - Bọn Buôn Người
Cô liếc nhìn Diệp Thận Ngôn một cái, Diệp Thận Ngôn liên đứng lên kéo đứa bé về phía họ.
Người phụ nữ vốn không có phản ứng gì nhìn hành động của Diệp Thận Ngôn liền lên tiếng,'Cậu muốn làm gì?"
Bộ dáng nói chuyện như thể Diệp Thận Ngôn là kẻ buôn người, cực kỳ cảnh giác, nhưng không thể không nói. Trong số những người ở đây, ả ta là giống bọn buôn người nhất.
Nhìn thấy hành động của Diệp Thận Ngôn, người đàn ông trung niên mặc áo Tôn Trung Sơn cũng lấy một cái bánh bao trắng từ túi mình ra, chẳng qua nó đã lạnh nên hơi cứng một chút.
"Để cho thằng bé ăn đi!"
Diệp Thận Ngôn nhận lấy rồi nói với người phụ nữ kia"Chúng tôi không phải người xấu, chúng tôi chỉ muốn đứa nhỏ no hơn mà thôi."
Sau khi xác nhận Diệp Thận Ngôn không có bất kỳ hành động gì khác, người phụ nữ kia mới để yên. Ả ta không rảnh hơi đâu mà quan tâm đến đứa con hoang này đâu, nếu không phải vì nhát gan thì ả ta đã ném đứa nhỏ này vào trong núi từ lâu. Mà không thành vấn đề, khi nào cần thì bán nó đi, ít nhất cũng được một số tiền.
Diệp Thận Ngôn đưa đứa trẻ đến giường nằm của họ trước, Thẩm Thính Hồng lại lột cho cậu một quả trứng khác, sau đó lại lấy một cái đùi gà kho cho đứa nhỏ ăn.
Chứng kiến cảnh này, người phụ nữ ở đối diện trợn trắng mắt, chỉ là một đứa con hoang mà thôi, không biết có gì hiếm lạ. Những người này đúng là ngu ngốc lắm tiền, toàn cho nó mấy thứ đồ quý giá, còn không bằng cứ để ả ăn cho xong.
Vốn tưởng rằng đứa nhỏ này ăn không hết bao nhiêu nhưng không biết đã phải nhịn đói bao lâu, cậu ăn hết sạch trứng gà đùi gà cùng nửa cái bánh bao trắng mà người đàn ông trung niên mặc áo Tôn Trung Sơn kia đưa cho.
"Ăn từ từ thôi!" Thẩm Thính Hồng đổ cho đứa nhỏ một cốc nước,'Em tên là gì?
Vốn dĩ cô không có ý gì khác, chỉ là muốn chào hỏi với đứa nhỏ thôi, có vẻ như đứa nhỏ này rất sợ hãi.
"Còn ở bên đấy làm gì? Ăn xong rồi sao không lăn nhanh vê đây." Người phụ nữ kia ngắt lời Thẩm Thính Hồng, mắng đứa nhỏ.
"Vị nữ đồng chí này, phiên cô nói nhỏ một chút, làm như vậy sẽ phiên đến những người đang nghỉ ngơi." Người đàn ông trung niên mặc áo Tôn Trung nhìn không nổi nói.
"Sao mà anh nhiều chuyện thế? Người khác đã nói cái gì đâu mà anh cứ lải nhải mãi thế hả?" Người phụ nữ trợn trắng mắt, hiển nhiên là không muốn để ý tới, chỉ tiếp tục mắng mỏ đứa nhỏ, Chạy nhanh đến đây!"
Thẩm Thính Hồng nhận thấy đứa trẻ run rẩy không ngừng khi người phụ nữ kia rống lên, như thể là một phản xạ không điều kiện.
Cô võ nhẹ vào vai trấn an đứa nhỏ, Đi điU
Đứa nhỏ mở to mắt, nhìn Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn, sau đó miễn cưỡng rời khỏi giường họ đi đến bên người phụ nữ.
Người phụ nữ kia còn mắng mỏ đứa nhỏ không ngừng, Thẩm Thính Hồng không nhịn được nói, Chị này, chị làm thế đúng thật là phiên đến mọi người. Chúng tôi không nói là vì muốn giữ thể diện cho chị, không phải chúng tôi không nói gì là chị được là la hét âm ï ở đây." Thấy ba người còn lại đều lên án mình, cuối cùng người phụ nữ cũng kiêm chế lại.
Chủ yếu là do ả ta chột dạ, nếu làm âm ï lên thì sợ rằng không có lợi gì cho bản thân.
Nhưng ả ta không biết là, vì sự đối xử hà khắc với đứa nhỏ mà đến giờ cả Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn đều đã nghi ngờ ả.
Cơm nước xong xuôi, Diệp Thận Ngôn liên đi dọn dẹp rác rưởi. Trước khi đi ra ngoài, ánh mắt anh gặp ánh mắt Thẩm Thính Hồng trong hai giây, hai người đều hiểu ý của đối phương.
Tranh thủ thời gian vứt rác, Diệp Thận Ngôn đến tìm tiếp viên đường sắt, còn nói thêm mình là quân nhân mới xuất ngũ. Vì phát hiện được trong tàu có bọn buôn người nên hy vọng đối phương có thể phối hợp.
Vừa nghe thấy có bọn buôn người ở trên tàu, tiếp viên cũng sợ đến ngây người, lập tức đồng ý lời đê nghị của Diệp Thận Ngôn.
Mà lúc này Thẩm Thính Hồng bắt đầu giả bộ như ngốc bạch ngọt thổi phồng lên rắm cầu vồng của người phụ nữ kia, thuận tiện hỏi thăm tin tức.
Đôi lúc giọng nói của người phụ nữ to lên, người đàn ông trung niên mặc áo Tôn Trung Sơn định nói gì, Thẩm Thính Hồng còn giúp người phụ nữ đó phản bác.
Nói xong những lời này, người phụ nữ cảm thấy do mình ăn mặc đẹp nên chắc chắn Thẩm Thính Hồng mới muốn nịnh bợ mình, tức khả ả ta liền dựng đuôi lên như con khổng tước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận