Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 168 - Nhất đỉnh phải đầu tư

Chương 168 - Nhất đỉnh phải đầu tưChương 168 - Nhất đỉnh phải đầu tư
Chương 168 - Nhất định phải
đầu tư
Trước đó, Thẩm Vệ Quân không suy nghĩ quá nhiều nhưng Thẩm Thính Hồng đã nói cho ông ấy biết, dù muốn kết phường làm ăn thì phải tìm một người đối tác có trách nhiệm. Không thể tuỳ tiện tìm loại người có tiền thì muốn làm, mà không có tiền thì buông xuôi được, loại người này sẽ không bao giờ có trách nhiệm với sự nghiệp của bọn họ.
Thẩm Vệ Quân cũng đã cân nhắc cả đêm, càng nghĩ càng cảm thấy Thẩm Thính Hồng nói rất hợp tình hợp lý vì thế chuyện này cứ được quyết định như vậy. Dù sao cũng là xây xưởng, mặc kệ ai được chia hoa hồng nhiều hay ít thì nó vẫn có thể giải quyết rất nhiều vấn đề việc làm ở trong thôn.
Chuyện này không vi phạm ý định ban đầu, cũng không được coi là chủ nghĩa tư bản. Người đầu tư là làm chuyện tốt vì tập thể nên sẽ không có người dám báo lên trên, mà dù Uỷ Ban Cách Mạng đến đây cũng có lý do chính đáng.
Nói xong chuyện này, mọi người liền giải tán.
Mọi người đi tụm năm tụm ba hoặc là các gia đình tụ tập với nhau để bàn luận chuyện này.
Diệp Thận Ngôn cũng hỏi Thẩm Thính Hồng ở bên cạnh/Nếu đây là chuyện em phải làm thì tôi có thể tham gia không?”
"Chuyện này tuỳ anh thôi, về nhà tôi sẽ nói cụ thể hơn cho anh." Thẩm Thính Hồng nói.
Thật ra, dù nhà họ Thẩm muốn lấy hết cổ phần cũng không phải không thể, nhất là Thẩm Thính Hồng có mang theo bảo vật bên người, dù không có đủ tiền thì cô có thể tự tìm cách. Nhưng Thẩm Thính Hồng cũng hiểu một đạo lý là súng bắn chim đầu đàn.
Thật sự ở niên đại này yêu cầu sự cẩn thận rất cao, dù trên danh nghĩa là cống hiến cho đội sản xuất nhưng nếu thật chỉ có một người thì khó xác định đó có phải sự nghiệp của cả tập thể hay không.
Vậy nên, dù thế nào Thẩm Thính Hồng vẫn không muốn lấy toàn bộ cổ phần. Bên cạnh đó, Thẩm Vệ Quân cũng là người trong cuộc nên ông ấy không thể nhúng tay vào chuyện này được.
Còn về phần Diệp Thận Ngôn, dù gì sau này cũng là người một nhà với nhau nên giờ cũng có thể đầu tư nhưng không nên đầu tư quá nhiều, cụ thể nhiều ít như nào thì để về nhà thương lượng sau.
Đêm nay, toàn bộ đại đội sản xuất đều không tài nào bình tĩnh được, Thẩm Vệ Quân không phải là người quá nhiều tham vọng nhưng vẫn muốn nắm được mười phần trăm vốn điều lệ, vì vậy ông ấy đang thảo luận chuyện này với vợ mình ở nhà.
Ở nhà cũ bên này, mắt Thẩm Đại Dũng sáng lấp lánh, ông ta cảm thấy chuyện này là một cơ hội.
"Vợ, tôi muốn thử!"
Ngô Vân nghe vậy bíu môi/Nhà chúng ta làm gì có nhiều tiên như vậy?”
Thẩm Đại Dũng tiếp lời,'Đầu tư nhiều ít không quan trọng, nghe ý tứ của đại đội trưởng thì chỉ cần đầu tư qua một phần trăm cổ phần là bắt đầu được chia hoa hồng."
"Dù chỉ có một phần trăm nhưng chắc chắn phải xây một cái xưởng để may quân áo, địa bàn cũng không được quá nhỏ, mà may quân áo cũng cần phải có máy may đúng không? Vậy tính ra, dù chỉ một phần trăm cỏn con cũng chẳng ít chút nào." Ngô Vân cảm thấy không an toàn.
Nhưng thế mà lần này Thẩm Đại Dũng lại kiên trì một cách bất ngờ,'Bà đưa tiên phân gia trước đây cho tôi, nhất định tôi phải thử mới được. Nếu chuyện thật sự thành công, sau này nhà ta sẽ có cuộc sống thật tốt đẹp, còn chẳng may không thành công thì cùng lắm sau này ta phải làm công mệt hơn thôi, thế vẫn có thể sống ngày qua ngày.'
Thật ra Ngô Vân không hề muốn lấy số tiên này ra, dù sao vào thời điểm phân gia, họ cũng chẳng nhận được bao nhiêu. Cũng may trước đó không lâu mới được phát lương thực và cộng thêm cả một chút tiền, tuy nó không quá nhiều nhưng cũng không đến nỗi không lấy tiền phân gia ra được, chỉ là tiên tiết kiệm trong nhà sẽ bị giảm thiểu kịch liệt.
"Rồi rồi!" Tuy rằng bất đắc dĩ nhưng thân đã là người bên gối qua nhiều năm, Ngô Vân cũng rất am hiểu tính cách của Thẩm Đại Dũng. Nhìn bộ dáng này của ông ta là biết sự quyết tâm kịch liệt đến nhường nào nên thôi cứ để cho làm vậy.
Đại phòng cũng đang thảo luận chuyện này, không phải Thẩm Đại Lực hoàn toàn không có ý tưởng gì nên ông †a cũng mở miệng nói.
Trương Tố Cầm lại không cho là đúng,'Đúng là coi mọi người đều là kẻ ngốc, nếu tiên dễ kiếm thế thì tôi rán trứng bằng tay cho ông ăn."
"Không phải nói làm được quần áo rồi sau này bán đi sao?" Thẩm Đại Lực cau mày, cảm thấy kiến thức của Trương Tố Cầm rất hạn hẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận