Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 227 - Chia Thit 2

Chương 227 - Chia Thit 2Chương 227 - Chia Thit 2
Chương 227 - Chia Thịt 2
Nhưng theo Thẩm Thính Hồng, như vậy còn chưa đủ. Ở đời sau, một con heo có thể nuôi tới ba bốn trăm cân, nhưng những con heo này hình như nặng nhất cũng chỉ được hơn hai trăm cân.
Thẩm Thính Hồng sờ sờ cằm, không nuôi được vịt thì không biết có thể nuôi heo hay không. Tuy rằng cô không có thức ăn nhưng lại có nước giếng trong không gian, có lẽ thực sự có thể thay đổi thể chất của heo.
Nuôi vịt quả thực không dễ tìm ra đường ra nhưng nuôi heo lại khác, không nơi nào ở Trung Quốc không thiếu thịt heo.
Hơn nữa, kiếp trước cô từng đọc trong sách rằng đại đội nuôi heo giỏi nhất có thể được khen ngợi. Nói không chừng còn được danh hiệu "Đại đội nuôi heo chuyên nghiệp.' "Lại suy nghĩ cái gì thế?" Diệp Thận Ngôn nhìn thấy ánh mắt của cô đảo quanh, không khỏi thấp giọng hỏi.
"Tôi chỉ đang nghĩ xem có cách nào khiến những con heo này béo hơn và khỏe hơn không." Thẩm Thính Hồng nói thật.
Diệp Thận Ngôn bất đắc dĩMỗi ngày em cũng nhọc lòng đủ việc rồi."
Không sao, tôi có tám trăm đầu óc, mỗi đầu óc có thể cân nhắc một việc."
Diệp Thận Ngôn:...
Rất nhanh suy nghĩ của Thẩm Thính Hồng đã bị âm thanh giết heo hấp dẫn, cô liên nhìn thoáng qua.
Thẩm Thính Hồng: Này...
Không trách cô làm ra vẻ, nhìn thợ mổ heo câm móc sắt móc vào miệng heo máu chảy ròng ròng. Lúc tiếng heo kêu thảm thiết bên tai không dứt, đối với người có năng lực chịu đựng không tệ như Thẩm Thính Hồng cũng không cảm thấy thoải mái trong lòng.
Đương nhiên không vì vậy mà cô cảm thấy con người tàn nhẫn, cá lớn nuốt cá bé là nguyên tắc của chuỗi đồ ăn.
Nhưng cô vẫn quay đầu không nhìn nữa, Diệp Thận Ngôn nhanh chóng võ lưng cô.
Còn Lưu Nguyệt thì dở khóc dở cười,'Con bé này, con nhất định muốn tới, còn dậy sớm như vậy. Trước kia con cũng phản ứng như này, còn bản thân sẽ không bao giờ tới nữa, cũng không biết hôm nay con nghĩ gì.
Nghe thấy suy nghĩ của Lưu Nguyệt, Thẩm Thính Hồng chỉ mỉm cười nhẹ với bà bằng khuôn mặt tái nhợt khiến Lưu Nguyệt đau lòng không thôi.
"Hay là con vê nhà với Tiểu Diệp trước được không? Lát nữa có phát phần công điểm của Tiểu Diệp thì để ba mẹ mang về cho." Về lý do nói ý của Diệp Thận Ngôn vì anh làm vì anh làm việc mới được một tháng. Đúng thật là không được chia nhiều, ước tính khoảng hai đến ba lạng.
"Không cần đâu ạ, lát nữa chúng ta còn phải đi mua thịt mà." Thẩm Thính Hồng lắc đầu, cùng lắm thì không xem là được.
Thực tế sau khi mổ heo, dùng nước sôi cạo bớt lông nên nhìn giờ con heo trắng trắng mêm mềm, thoạt nhìn không còn dọa người như trước nữa.
Cái chính là lúc đầu tiếng la hét thực sự rất thảm, nhưng bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều.
Không còn cảm thấy sợ hãi nữa, Thẩm Thính Hồng bắt đầu thích thú quan sát. Nhìn người bán thịt cạo sạch lông heo, treo lên cột rạch vài đường rồi chia heo thành nhiều khúc.
Sau đó đặt con heo lên thớt, lại kéo nhẹ nữa, thịt nằm ngay ngắn trên thớt, thậm chí còn bốc hơi một chút.
Rồi đến con thứ hai, sau khi bị đâm, con heo lăn lộn trên mặt đất rồi im lặng không còn tiếng động nào.
Nhìn thấy cô lúc đầu còn sợ hãi, nhưng sau đó lại hoàn toàn tập trung, Diệp Thận Ngôn không biết nên khóc hay cười.
Giết mổ xong là lúc chia thịt thành từng phần. Ngoài ra lòng heo được làm sạch sẽ, thành đồ ăn giết heo, đây là quy tắc chia thịt.
Nhìn những bộ lòng heo, Thẩm Thính Hồng liền nghĩ đến món lòng già nóng hổi. Vì thế cô liền nói với Thẩm Vệ Quân, Chú có thể để cho cháu một chút lòng heo được không ạ? Lát nữa cháu sẽ mua."
Thẩm Vệ Quân ngẩn người, thứ này khá nặng mùi, thật ra không phải ai cũng thích mà là không ai thèm nên nó thường được dùng để nấu đồ ăn mổ heo.
"Thứ này có gì ngon chứ, nếu cháu thật sự muốn mua thì lát nữa ra mua thịt là được." Thẩm Vệ Quân vẫn muốn khuyên cô, ông cảm thấy tiêu tiên mua thứ này không có lời.
Thẩm Thính Hồng mỉm cười, ở đời sau những thứ này sẽ rất đắt tiền, nhưng hiện tại người ta không biết ăn. Cũng không có nhiều loại gia vị như vậy, nhưng cô không sợ vì có không gian, có đủ loại gia vị trong đó.
"Không sao đâu, nếu có thể, cháu cũng muốn mua một ít gan heo."
Gan heo cũng là thứ tốt, nếu hầm tất cả vào một nồi thì thật đáng tiếc.
Cô kiên trì nài nỉ, Thẩm Vệ Quân không nói gì nữa. Dù sao cô cho tiền thì mỗi nhà cũng sẽ nhận được mấy xu, bất kể có bao nhiêu.
So với việc ăn thứ rất khó chịu này, họ vẫn cảm thấy tiên thực tế hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận