Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 288 - Sắm Tết

Chương 288 - Sắm TếtChương 288 - Sắm Tết
Chương 238 - Sắm Tết
Lưu Nguyệt không biết mình nói lời này một ngữ thành sấm, nếu biết, hôm nay bà sẽ hối hận vì đã nghĩ như vậy.
Cửa hàng bách hoá rất ghé thăm, đã rất lâu rồi hai anh em Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ chưa đến nơi đây. Kể từ khi đi làm Thẩm Thanh Thanh cũng chưa từng tới nơi đây, rốt cuộc ngày ngày bận bịu làm việc không có thời gian.
Đang là Tết, nguồn cung ứng của cửa hàng bách hoá tốt hơn ngày thường rất nhiều. Những thứ như hạt dưa, đậu phộng được bày ra rất nhiều.
Ngoài ra còn vô số mặt hàng Tết linh tinh khác.
Thẩm Thính Hồng nhìn khắp nơi đều vui vẻ, trong lòng cảm thấy vui vẻ theo.
Đây là một lễ hội đã được truyền lại hàng ngàn năm, ngay cả thời đại u ám này cũng có vẻ nhiều màu sắc hơn một chút.
Ngoài ra còn có những đứa trẻ mặc quần áo màu đỏ chạy trên đường, lúc này sẽ không ai nói gì. Mà chúng còn là trẻ con nên sẽ không khiến người ta cảm thấy phô trương chút nào.
Thỉnh thoảng có những đứa trẻ con nhà khá giả xinh đẹp hơn, mập mạp hơn, ăn mặc chỉnh tê hơn khiến mọi người không khỏi muốn ngắm nhìn chúng nhiều hơn.
Các cửa hàng bách hóa cũng treo những câu đối trên đó, tất cả đều có màu đỏ và sáng. Tất thảy khiến Thẩm Thính Hồng, người vốn quen nhìn thấy màu đen, xanh lam và xám, cảm thấy thời đại này đang trở nên sống động hơn.
Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh nắm tay nhau xem những kiểu dáng cài tóc mới nhất. Tuy không đẹp bằng cái Thẩm Thính Hồng tặng cho mình vào ngày kết hôn nhưng Thẩm Thanh Thanh vẫn rất thích.
Đây đều là những phong cách hiếm thấy vào những ngày bình thường, nhất thời cô ấy có phần yêu thích không buông tay.
Nói phụ nữ chỉ muốn làm đẹp vẻ ngoài của mình cũng không phải vô lý. Trước khi kết hôn với Thẩm Thính Văn, làm gì có chuyện cô ấy lại quan tâm nhiêu đến vẻ ngoài của mình nhiều như vậy?
Khi ở cùng nguyên chủ, nguyên chủ là người yêu cái đẹp. Cô ấy thường xuyên dẫn Thẩm Thanh Thanh đi mua sắm, luôn mua một ít đồ xinh đẹp. Khi đó Thẩm Thanh Thanh sẽ nhỏ giọng ở bên cạnh nói Thẩm Đình Hồng rất xinh đẹp.
Bây giờ đến lượt cô ấy trở nên xinh đẹp.
Thẩm Thính Văn đi tới trước mặt cô ấy rồi nói.'Em thích thì mua đi!"
Giọng nói của anh rất dịu dàng và yêu chiều, thật sự rất ngọt ngào.
"Chậc, chậc, chậc!" Thẩm Thính Hồng ở bên cạnh che răng làm quái.
Cuối cùng, Diệp Thận Ngôn cũng đi tới trước mặt cô rồi nói: "Em thích thì tụi mình cũng đến mual"
Thẩm Thính Võ :... Có lịch sự không?
Nhưng cuối cùng Thẩm Thính Hồng lại không yêu cầu kẹp tóc, cô thực sự không thích kiểu dáng này lắm. Ban đầu cô không muốn Thẩm Thanh Thanh mua, về nhà cô đưa cho cô ấy mấy cái là được nhưng suy đi nghĩ lại. Anh trai mình muốn ra vẻ, cô không thể nhân cơ hội mà tước đi cơ hội của anh mình chứ.
Tuy nhiên, Thẩm Thanh Thanh không đòi hỏi thêm gì, cô ấy chọn hai món mình thích nhất rồi dừng lại.
Họ không còn xem quần áo nữa, bây giờ họ đã quen với việc mặc quần áo xưởng của thôn mình. Mà họ thực sự không quan tâm đến kiểu dáng bên ngoài, mặc dù quần áo trong thôn của họ cũng được bán ở đây nhưng không có khả năng tiêu tiền ở đây.
Nhưng giày của gia đình thực sự cần phải mua, mua giày không cần phải có tem phiếu. Lưu Nguyệt xua tay nói: "Hôm nay mỗi người trong chúng ta sẽ mua một đôi giày mới."
"Hay quá, mẹ con đúng là người tốt nhất!" Thẩm Thính Hồng nể tình nhất mà vuốt mông ngựa.
Những người khác đều xấu hổ, họ không thể làm nũững ở nơi đông người như vậy được .
"Mua cho bọn nhỏ một đôi là được, không cần phải mua cho tôi đâu." Thẩm Đại Cường nói.
"Ông nói cái gì thế! Tôi đã nói là hôm nay mua cho cả nhà mình rồi! Chúng ta làm quần quật vất vả cả một năm, cũng không thể chỉ lo cho mỗi bọn nhỏ, vẫn cân phải đối xử với bản thân tốt hơn một chút." Lưu Nguyệt lời lẽ chính đáng mà nói.
Đây là những gì Thẩm Thính Hồng đã nói với bà, dần dần thay đổi tinh thần cống hiến của họ.
Không thể nói rằng quan niệm trước đây của họ luôn muốn dành mọi điều tốt đẹp cho con cái là sai lâm, nhưng Thẩm Thính Hồng lại không ủng hộ điều này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận