Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 334 - Càng Không Dám Ôm Phải Làm S:

Chương 334 - Càng Không Dám Ôm Phải Làm S:Chương 334 - Càng Không Dám Ôm Phải Làm S:
Chương 334 - Càng Không Dám Ôm Phải Làm Sao Đây?
"Không phải chuyện của cô! Dù cô có sinh gì thì cũng chẳng được người nhà thương thêm mấy phần. Đã đố ky thì nên ngậm mồm vào, nói ra thì cẩn thận bị ăn chửi." Thẩm Thính Hồng trực tiếp đáp trả.
Loại người này có loại tâm lý đố ky, khi nói chuyện không có não, thậm chí còn không nghĩ tới việc mình có nên nói hay không.
Một người sản phụ khác cũng cạn lời, cô nói xem rảnh rỗi sinh nông nổi đi chọc người ta làm gì? Nhà người ta đến nhiều người như vậy, chưa kể cả mấy thanh niên không tiện vào nên đứng ngoài chờ, vừa thấy liên biết người ta không dễ chọc!"
Hiển nhiên sản phụ không ngờ Thẩm Thính Hồng lại nói những lời vừa rồi, hơn nữa những người khác nhìn cô ta cũng không mấy thiện cảm nên bỗng nhiên không dám nói.
Chỉ có thể cúi đầu giả vờ chết.
"Thanh Thanh, nhà chúng ta đang cần con gái, con trai thì cũng chẳng để làm gì, nhà ta chỉ cân con gái. Lần này con là đại công thân của nhà chúng ta, đây để mẹ khen thưởng cho conl" Lưu Nguyệt móc ra một phong bao lì xì.
Sau đó còn nói thêm,Mẹ sẽ giữ lời này ở đây, sau này bất kể ai trong nhà ta sinh con gái thì đều được lì xì 120 đồng giống chị dâu cả. Nếu sinh con trai, vậy 66 đồng đi, tất cả mọi người đều giống nhau, công tư phân minh."
Lời này vừa nói ra, hai sản phụ còn lại đều có vẻ xấu hổ, kể cả người không nói gì, cả hai đều đang mang thai con trai.
Biết Thẩm Thanh Thanh đến sau cùng, lại biết cô ấy là người duy nhất sinh con gái, bọn họ đều có chút kiêu ngạo, thậm chí còn cảm thấy Thẩm Thanh Thanh nhất định phải khổ sở.
Thế mà Thẩm Thính Văn không hề tức giận, ngược lại còn cười ngây ngô. Lúc ấy, hai người còn nghĩ rằng liệu Thẩm Thính Văn có yêu vợ mình quá không, đợi mẹ chồng đến chắc chắn sẽ rất thảm hại.
Kết quả bà mẹ chồng này còn quyên lực hơn, thế mà nói ra những lời như vậy, đây điều mà họ không ngờ tới.
Ngẫm lại hai người họ, trước đây đều đã từng sinh con, đây không phải là lần đầu tiên. Nhất là người phụ nữ vừa mới lên tiếng, cô ta sinh ra hai người con gái, giờ mới có được đứa con trai khiến cô ta khoe khoang muốn điên.
Cảm thấy bản thấy cuối cùng cũng có thể thẳng sống lưng được ở nhà chồng. Hôm nay mấy người Lưu Nguyệt đã dạy cho bọn họ một bài học, hóa ra việc sinh con gái có thể được nhà chồng coi trọng. Lì xì trị giá 120 đồng đó, thế cũng quá nhiều, đây là con số mà bọn họ không dám mơ tới. Đừng nói 120 đồng, dù có là 12 đồng thì chắc chắn cũng không được.
Không biết sao người phụ nữ này lại tốt số được gả vào gia đình như này.
"Chị dâu của chúng ta thật may mắn, thai đầu liên sinh ra một bé gái mập mạp, bọn em phải dính ít không khí vui mừng mới được!" Thẩm Thính Hồng cười nói.
Thấy chủ đề không hiểu sao lại quay trở lại với bọn họ, Thẩm Thính Võ nhấc chân bước ra ngoài, cố gắng hết sức để bọn họ không nhìn thấy mình.
Tuy nhiên lại thèm đứa cháu gái trong tay mẹ mình, muốn ôm ôm!
Nhà bọn họ chỉ có một cô gái là Thẩm Thính Hồng, sau khi Thẩm Thanh Thanh đến thì có hai người. Anh ấy rất yêu quý em gái mình, nhưng khi em gái anh ấy bằng tuổi cháu gái thì anh ấy chỉ mới hơn hai tuổi một chút. Không có chút ký ức nào cả, không được nhìn thấy cô cháu gái mềm mại này, quả thực ngứa ngáy tâm can vô cùng.
Nhưng bọn họ muốn vào phòng bệnh cũng không dễ dàng, giống như anh ấy, còn có Diệp Thận Ngôn. Bản thân anh cũng thích con gái, cũng chỉ nghe thấy các cô khen ngợi không ngừng, đến giờ vẫn chưa nhìn được bộ dáng thực sự của cháu gái. Thêm vào đó anh cũng muốn xem xem em bé sơ sinh có đỏ và nhăn nheo giống con chuột nhỏ không, như những người đồng đội cũ của tôi đã nói.
Thẩm Hồng Binh và Thẩm Hồng Kỳ cũng tới, thứ nhất là đến gặp Thẩm Thanh Thanh và cháu gái. Thứ hai là vì Lý Tú Lan mang theo rất nhiều đồ vật, đa số là dành cho trẻ con, hai anh em bọn họ là lực lượng chính để bê vác đồ đó. "Mẹ, mẹ đừng xem một mình, phải ôm ra cho bọn con xem với chứ!" Rốt cuộc vẫn là Thẩm Thính Võ không nhịn được trước nên trực tiếp thúc giục mẹ.
Trong bệnh viện không có gió hay bất cứ thứ gì khác, không phải sợ việc bế em bé ra ngoài. Nghĩ rằng bọn họ nhất định cũng muốn nhìn xem, Lưu Nguyệt cũng không nói gì mà trực tiếp bế em bé ra cửa.
Thẩm Thính Võ muốn ôm cháu gái, mà thực sự cảm thấy có chút không thể làm được, Thẩm Thính Văn nhanh chóng nhắc nhở,'Cẩn thận!"
Thẩm Thính Võ:... Càng không dám ôm thì phải làm sao đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận