Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 457 -

Chương 457 -Chương 457 -
Chương 457 -
Ngồi thuyền không bao lâu đã tới bến, bước xuống khỏi thuyền Diệp Thận Ngôn mới cảm thấy được ở đây khác xa với Đại Lục.
Khắp nơi đều là ánh đèn rực rỡ màu sắc, trang phục của mọi người trang cũng rất táo bạo.
Bây giờ Diệp Thận Ngôn mới biết, thì ra phụ nữ có thể để lộ đùi, mặc váy hai dây.
Cả trang phục của đàn ông, thoạt nhìn khác xa với Đại Lục, thật ra cũng không thể nói Đại Lục cải cách nhưng chính xác là có sự thay đổi.
Màu sắc quân áo không chỉ có một màu mà còn có rất kiểu dáng để lựa chọn.
Sau khi đến Hồng Kông mới thấy thời trang nơi đây càng táo bạo hơn so với Đại Lục. Đàn ông cũng để tóc xoăn nhìn rất thời thượng.
Thẩm Thính Hồng thấy từ lúc xuống thuyền anh cứ nhìn chằm chằm người đàn ông tóc xoăn,Thấy sao? Anh có muốn thử kiểu tóc này một lần không?"
Thấy cô cười nhạo mình, Diệp Thận Ngôn cũng chỉ cười.
"Đúng vậy đúng vậy, tôi muốn thử, em nghĩ cách giúp tôi đi.'
Người đàn ông này đã học được cách nói ba hoa rồi,'Cũng có thể mang tóc giả."
Diệp Thận Ngôn ngậm miệng, nếu tóc mình biến thành đầu xoăn, thật là khó giải thích.
"Chỗ này cũng khá tốt."
Ở Hồng Kông đã có khách sạn xa hoa, cũng không có quá nhiều yêu cầu. Nếu là ở Đại Lục, khách đến ở phải có giấy kết hôn mới được thuê, ở đây lại không cần. Hai người tìm một khách sạn không tệ, vị trí tốt, vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh sông.
Lúc đến trời đã khuya, họ đi dạo bên ngoài tìm một tiệm cơm ăn một chút rồi trở về.
"Đồ ăn ở đây thật sự rất phong phú, sau này chúng ta có thể phát triển bên kia giống như vậy sao?" Trở lại khách sạn, trong đôi mắt của Diệp Thận Ngôn đều là ánh sáng lấp lánh.
Có thể gặp người bán hàng rong ở khắp mọi nơi, đủ loại cửa hàng cũng khiến người xem hoa cả mắt, chỉ cần có tiên, muốn mua đồ gì đều có thể mua được.
Nhưng trước tiên họ phải tìm người đổi tiền ở đây, nếu không mua đồ sẽ rất khó khăn.
Từ Giang Khẩu đi xuống chỗ đó sẽ có người chuyên đổi tiên, đương nhiên so với ngân hàng, phương thức trao đổi này không hề công bằng.
"Đúng vậy, sau này sẽ thành như thế này, sau khi cải cách mở cửa không lâu, sẽ cho phép một số người làm giàu trước, các tiểu thương kinh doanh sẽ xuất hiện.
Dù không phải mỗi người đều có một bát cơm sắt, hơn nữa nếu chỉ dựa vào xưởng sản xuất, kinh tế Hoa Quốc vĩnh viễn sẽ không phát triển, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người mở xưởng, kinh tế chậm rãi được tăng lên, kinh tế có kế hoạch chỉ có thể bị xoá sổ."
Thật ra cũng có thể coi như là thời đại thay đổi, đời trước Thẩm Thính Hồng cũng chỉ nghe được chuyện này từ miệng người lớn, đời này mới được chứng kiến tận mắt.
Diệp Thận Ngôn nghe vậy nhiệt huyết dâng trào, là do vợ anh nói, khắp nơi đều là hoàng kim, chỉ cân mở rộng tư duy, nói không với bát sắt và "Kỳ thị kinh doanh cá thể”, thoải mái làm việc mình muốn, kiếm tiền cũng dễ dàng.
Lần này họ đến Hồng Kông không phải để mua đồ, đương nhiên nếu có cơ hội đổi lấy thứ mình thích, Thẩm Thính Hồng cũng sẽ bỏ ra.
Tới đây chủ yếu là đi chơi, bên cạnh đó cũng để Diệp Thận Ngôn nhìn thấy tương lai của Trung Quốc.
"Thế thì tốt quá!"
Thẩm Thính Hồng cười nói, Thế này cũng chưa phải là tốt nhất, Thượng Hải ba mươi năm nữa, các tòa cao ốc từ mặt đất mọc lên, khắp nơi có thể nhìn thấy được các toà nhà 20,30 tầng, khoa học kỹ thuật phát triển nhanh như bay, khi đó Trung Quốc mới thật sự có chỗ đứng trên trường quốc tế."
Hai vợ chồng chơi ở Hồng Kông mấy ngày, vô tình nghe có người nói đến hội đấu giá.
Nhưng nếu không có người địa phương dẫn theo, họ muốn lấy được thư mời là chuyện không dễ gì.
Nhưng Thẩm Thính Hồng thật sự hứng thú với việc này, vậy nên bàn bạc cùng Diệp Thận Ngôn, hỏi thăm một người đang đi đường.
"Mấy người muốn đến hội đấu giá ư?" Ánh mắt người đi đường kỳ quái nhìn họ.
"Đúng vậy, anh có cách sao? Nếu có thể lấy được thư mời thì chúng tôi sẽ trả công cho anh."
Thẩm Thính Hồng cười nói.
Người nọ vừa nghe giọng đã biết bọn Thẩm Thính Hồng là người Đại Lục, Hai người có biết những người tham gia đấu giá là loại người gì không? Trong đó không có món nào rẻ đâu."
Anh ta cho rằng Diệp Thận Ngôn và Thẩm Thính Hồng là loại thiếu hiểu biết, không biết sự lợi hại của hội đấu giá này.
"Yên tâm đi, chỉ cân anh kiếm được hai thư mời cho bọn tôi là được, anh sẽ có thù lao, còn mua nổi đồ trong đó hay không là việc của bọn tôi."
Người nọ đồng ý, tiền này không kiếm thì kiếm tiên nào, nhưng ánh mắt nhìn hai người vẫn có chút kì quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận