Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 169 - Không muốn người khác tốt hơn m

Chương 169 - Không muốn người khác tốt hơn mChương 169 - Không muốn người khác tốt hơn m
Chương 169 - Không muốn người khác tốt hơn mình
"Ông thì biết cái rắm gì cơ chứ!" Bán đi đâu?" Trương Tố Cầm rất không kiên nhẫn,/'Ông nói xem, nếu thật sự có thể bán ra ngoài, vậy liệu có nói cho mọi người biết không?”
Thật ra, Thẩm Đại Lực không phải người quá quyết đoán nên khi bị Trương Tố Cầm nói vậy, ông ta cũng có phần chân chừ.
"Nhưng lỡ như có thể bán đi được thì không phải chúng ta đã bỏ lỡ một cơ hội rồi sao?"
Tuy vẫn nói như vậy nhưng rõ ràng giọng nói của Thẩm Đại Lực đã nhỏ hơn rất nhiều, nghe cũng không còn kiên định nữa.
"Gì đi nữa thì tôi kiên quyết không đồng ý, Hữu Vi nhà ta còn chưa kết hôn đâu đấy. Đến lúc đó mà không có tiên sao mà thằng bé cưới vợ được?" Thái độ của Trương Tố Cầm cực kỳ kiên quyết.
Vì thế, chuyện này không giải quyết được gì cả. Còn hai vợ chồng già gia đình họ Thẩm không có loại ý tưởng này, hai ông bà tuổi đã lớn rồi, chỉ cần cuộc sống yên ổn là được.
Đương nhiên không chỉ có gia đình họ Thẩm bàn luận chuyện này, mà còn rất nhiều người khác vẫn đang bàn luận sôi nổi.
Nhà Thẩm Thính Hồng...
"Muốn đầu tư cũng không thể đầu tư quá nhiều, đầu tư sao cho cả nhà ta cộng lại tâm sáu mươi phần trăm vốn điều lệ là được. Cây lớn hút gió, chỉ sợ gặp phải những người ghen tị và cả những người không nói đạo lý sẽ rất phiên phức." Thẩm Thính Hồng nói.
Diệp Thận Ngôn gật đầu, Thế tôi sẽ góp mười phần trăm, em cũng có thể yên tâm, để tham gia chuyện này thì tôi cũng đã có sự bảo đảm. Gì đi nữa thì tôi cũng có công trạng bên người, tuy đã xuất ngũ nhưng mặc kệ lúc nào cũng sẽ có sự ưu đãi riêng. Diệp Thận Ngôn trả lời.
Thật ra, không nhất định anh phải tham gia chuyện này, kiếm tiền hay không kiếm tiên là một chuyện, anh muốn để chuyện này vững chắc hơn chút.
Thẩm Thính Hồng gật đầu, sau một lúc nói chuyện, tất cả mọi người đều trở vê phòng ngủ của mình.
Dù là thế nào, Diệp Thận Ngôn mới trở về trong hôm nay, nhà cũng không dễ ở nên anh chỉ có thể ngủ tạm ở chỗ này, để mai đi dọn dẹp sau.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thính Hồng đi cùng Diệp Thận Ngôn đến sở chỉ huy đại đội, Lưu Nguyệt, Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ không đi nên chỉ có hai người họ đi cùng nhau. Trên đường đi cũng gặp không ít người đi làm công, thấy hai người đi về phía bên kia, họ liên hỏi.
"Ni Nhi nhà họ Thẩm, Tiểu Diệp, hai đứa muốn đi đến sở chỉ huy đại đội à? Chắc là muốn tham gia chuyện xây xưởng đúng không?”
"Ai da, hai đứa đừng coi tiên như rác, tất cả làng trên xóm dưới của thôn chúng ta làm gì có ai mà không sống sót dựa vào đồng ruộng? Thật sự chẳng có ai làm nghề phụ cải"
"Cảm ơn cô chú đã quan tâm, tuy nhiên cả cháu và anh ấy đều muốn thử."
Mọi người đều biết "Anh ấy" trong miệng Thẩm Thính Hồng là ai, đương nhiên là Diệp Thận Ngôn rồi.
"Ôi đồi, Tiểu Diệp đây là không trở lại quân đội à?"
Mọi người đều nghe ra từ mấu chốt trong lời nói của Thẩm Thính Hồng, Diệp Thận Ngôn đã tham gia chuyện này rồi thì chắc hơn phân nửa là anh sẽ không quay lại nữa.
"Haiz, chính vì thương thế trước đó nên mới phải xuất ngũ... Thẩm Thính Hồng cố gắng làm ra vẻ ủ rũ, như thể đang thất vọng vì chuyện Diệp Thận Ngôn xuất ngũ.
Sau khi hai người rời đi, những người không đến sở chỉ huy đại đội bắt đầu bàn luận sôi nổi.
"Vậy là Diệp Thận Ngôn thật sự xuất ngũ à?”
"Chứ còn gì nữa, nhìn bộ dạng của Ni Nhi nhà họ Thẩm thì chắc là không được vui lắm đúng không?"
"Làm sao mà vui vẻ cho được? Trước đây, tốt xấu gì Diệp Thận Ngôn cũng làm quan. Mỗi tháng có nhiều tiền lương thế, giờ xuất ngũ, không còn tiền lương thì làm sao con bé đấy cam lòng cho được?"
"Chậc chậc... Bây giờ Thẩm Đại Cường lại đi công tác trong huyện thành, còn có thể coi trọng người con rể này sao?
"Đúng vậy, trong nhà không có cha mẹ, không có người thân giúp đỡ, gả qua nhà chồng ít nhiều gì sẽ phải nếm trải mùi khổ đau..."
Đại khái đây là một bệnh trạng phổ biến, mọi người thường sẽ không muốn nhìn thấy người khác có cuộc sống tốt hơn mình, nếu nhìn thấy người khác xui xẻo thì rất vui vẻ.
Hiện giờ, những người vẫn đang mỉa mai đều có suy nghĩ thế đấy. Vốn dĩ nhà họ Thẩm đã rất được chú ý, đầu tiên là Thẩm Thính Hồng cứu người, lãnh đạo tự mình tặng cờ thưởng, còn tặng rất nhiều đồ vật. Mà dù chỉ một danh ngạch công việc cũng đủ khiến người ta đỏ mắt, vậy nên trong lòng những người này không hề dễ chịu chút nào. Rõ ràng trước đó đều là những người giống nhau, mắt thường có thể nhìn thấy cuộc sống nhà người ta ngày càng tốt hơn, thế mà nhà mình vẫn dập chân tại chỗ.
Cuối cùng cũng có thể nhân cơ hội chê cười nhà họ Thẩm, họ lập tức tụ tập với nhau, tụm năm tụm bảy kịch liệt thảo luận chuyện Diệp Thận Ngôn xuất ngũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận