Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 249 - Làm Điều Mình Thích Mà Kiếm Ðư

Chương 249 - Làm Điều Mình Thích Mà Kiếm ÐưChương 249 - Làm Điều Mình Thích Mà Kiếm Ðư
Chương 249 - Làm Điều Mình Thích Mà Kiếm Được Tiền Thì Càng Hạnh Phúc Hơn
"Đương nhiên không có. Diệp Thận Ngôn dở khóc dở cười.
"Không được sao?' Thẩm Thính Hồng có chút thất vọng, cô cho rằng tiểu thuyết võ hiệp có thể chuyển thành hiện thực.
"Trong đầu em đang nghĩ cái gì vậy?"
Diệp Thận Ngôn cười nói.
Những người khác cũng cười.
Hôm nay là đêm 30, cả nhà phải thức đến nửa đêm. Sắp sang năm mới, đốt pháo lên là năm mới thịnh vượng.
Đương nhiên buổi tối không có việc gì, ở nhà cũng không có TV hay bất cứ thứ gì, cả nhà cũng không xem gala hội xuân nên chỉ có thể quây quần ngồi chơi bài. Lưu Nguyệt không thèm nhìn, liên lấy một ít vải bắt đầu may.
Tất cả đều là vải vụn, bà đang tìm xem liệu chúng có thể được làm thành những phụ kiện nhỏ để phối với quần áo hay không.
Lưu Nguyệt rất có hứng thú với việc này, đôi tay của bà thực sự rất thần kỳ, như có một loại thân thông nào đó.
Những người đàn ông ngồi chơi bài với nhau, còn Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh dứt khoát ngồi nhìn Lưu Nguyệt may vá.
Đột nhiên, Thẩm Thính Hồng nhớ tới suy nghĩ trước đây của mình. Liền nói vê các loại phụ kiện tóc mà mình từng thấy ở đời sau, chắc là cảm thấy chỉ nói thôi cũng không thỏa mãn nên liên đi lấy giấy bút vẽ.
Lưu Nguyệt vốn đã có hứng thú, tự nhiên thích thú xem, Thẩm Thanh Thanh cũng là phụ nữ. Cũng có hứng thú với những thứ này, ba cái đầu chụm lại, hưng phấn thì thâm.
Thẩm Đại Cường đánh ra một lá bài rồi cười nói,Mấy mẹ con Tết nhất cũng không ngừng nghỉ. Liệu mấy mẹ con có kiếm được luôn không?”
Thẩm Thính Hồng làm ra bộ dáng "Ba không hiểu" rồi nói với Thẩm Đại Cường, Ba có biết rằng làm điều mình thích là một điều rất hạnh phúc không? Nếu điều mình thích cũng có thể kiếm được tiên thì lại càng hạnh phúc hơn. Bây giờ mấy mẹ con con chính là hạnh phúc gấp đôi!"
Những gì cô nói rất có lý, mấu chốt ở chỗ là bà vợ nhà mình gật đầu không ngừng,Được rồi, có lẽ tôi thực sự không hiểu rõ lắm."
Mặc dù Thẩm Thính Hồng không thích may quần áo nhưng cô vẫn thích vẽ tranh, đương nhiên thích nhất là buôn bán kiếm tiền. Lưu Nguyệt cảm thấy hiện giờ mình đã nhận ra giá trị của cuộc sống, may quần áo là việc bà yêu thích nhất, thông qua việc này bà vẫn có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Mức lương hiện tại của bà cao hơn một người giáo viên như Thẩm Thính Văn, điều đó khiến bà rất tự hào.
"Ni Nhi, từ đâu trong đầu con lại nảy ra nhiều ý tưởng như vậy? Những bông hoa này đẹp hơn nhiều so với những bông hoa được bán trong các
Cung Tiêu Xã và cửa hàng bách hóa. Nếu thật sự có thể đưa vào sản xuất, chúng ta nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiên" Lưu Nguyệt nhìn thấy ý tưởng của Thẩm Thính Hồng xong liền tấm tắc bảo lạ.
"Mẹ ơi, nói cho con biết, làm việc này trên quy mô lớn có khó không?”
Thẩm Thính Hồng hỏi.
"Cái này có gì khó chứ, thứ này lại không cần máy may, chỉ cần kim chỉ. Chỉ cần thành thạo kỹ năng là có thể làm được, mà yêu cầu cũng không quá nhiều. Đến lúc đó rất nhiều người có thể kiếm tiền, đây là một chuyện tốt." Lưu Nguyệt nói.
Nếu là trước kia bà sẽ muốn kiếm về nhà mình càng nhiêu càng tốt, hiện giờ tư tưởng bà đã khác vì năm nay bà đã cảm nhận được. Số người có cuộc sống tốt ngày càng tăng lên thì số người nhìn chằm chằm nhà mình sẽ giảm đi.
Cho dù nhà bọn họ ăn thịt cũng không có vẻ gì là lạ, dù sao sau khi mở xưởng, rất nhiều người có thể ăn thịt bao lâu tùy ý.
Ngoài ra, hiện nay họ có hợp tác với các Cung Tiêu Xã và các cửa hàng bách hóa nên ít nhiều gì người ta sẽ mở cửa sau cho họ.
Bây giờ khác hẳn lúc đầu, lúc đầu thôn Đoàn Kết họ cầu người khác bán đồ của mình, mà bây giờ có người xếp hàng mua đồ của mình.
Chính vì vậy nên hiện tại nhiều gia đình ở thôn Đoàn Kết đã bán rất nhiều đồ để đón Tết năm nay, cho dù nhà họ Thẩm ăn ngon cũng không thể coi là độc nhất vô nhị.
"Vậy sau Tết Nguyên Đán con sẽ bàn bạc với đội trưởng." Thẩm Thính Hồng cười nói, cô cũng có ý tưởng giống như Lưu Nguyệt .
"Mẹ nghĩ là có thể, những thứ này không cần đầu tư quá lớn, chỉ là trước đây không có người nghĩ ra phụ kiện tóc có thể làm được như vậy.'
Nghĩ đến đây, Lưu Nguyệt cảm thấy trong lòng nóng bừng, cảm giác những tờ tiên đang bay lơ lửng trước mặt bà.
"Hai người như vậy khiến con muốn từ chức để về làm" Ánh mắt Thẩm Thanh Thanh lấp lánh nhìn Thẩm Thính Hồng, cô ấy thật sự rất ngưỡng mộ em gái nhỏ của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận