Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 309 - Không Có Cách Nào Chú Trong

Chương 309 - Không Có Cách Nào Chú TrongChương 309 - Không Có Cách Nào Chú Trong
Chương 309 - Không Có Cách Nào Chú Trọng
Thẩm Thính Hồng tìm một nơi xung quanh không có người, bởi vì ở trạm rác gần như không có người nên cô lấy đồ ra rất thuận tiện.
Tuy nhiên, cô không chỉ lấy ra những dược liệu mà ông bác yêu cầu mà còn lấy ra một số loại thuốc tây cơ bản thường dùng. Bao bì của chúng rất đơn giản, hộp bao bì nguyên bản có ghi ngày sản xuất nên cô lấy tất cả chúng đựng vào chai thuỷ tinh, bên trên có viết tên thuốc và hướng dẫn sử dụng cũng như liều lượng.
Không phải trong lòng cô tràn ngập tâm thánh mẫu, mà là khi nghe Diệp Thận Ngôn kể lại hoàn cảnh của bọn họ, trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút thổn thức. Thêm vào đó, không bao lâu nữa những người này sẽ trở lại vị trí vốn có của mình, đây đều là những mối quan hệ trong tương lai, Thẩm Thính Hồng sẵn lòng để lại ân huệ như vậy ở đây.
Sau này cô có thể sử dụng hay không lại là chuyện khác, nhưng để được ân tình ở đây cũng không có gì ảnh hưởng đến cô, nếu sau này có thể sử dụng thì sao?
Dù sao thuốc trong không gian của cô về cơ bản cũng không dùng nhiều, sức khỏe cả nhà đều tốt.
Tiếp đó lại mang ra một chiếc chăn bảy cân và một ít đồ ăn, mùi vị không mấy đặc biệt nhưng vẫn ngon.
Diệp Thận Ngôn có chút kinh ngạc, cô mang ra nhiều đồ như vậy, nhưng anh cũng không nói gì, hai người trực tiếp đưa đến cho ông bác.
Thời điểm nhìn thấy những thứ này, hai mắt ông bác đẫm lệ.
Trong ngôi nhà đổ nát còn có một thiếu niên, khi nhìn thấy Thẩm Thính Hồng, ánh mắt luôn nhìn về phía Thẩm Thính Hồng.
Có lẽ cảm thấy hành vi của cháu trai mình không được lễ phép lắm, ông bác liền sờ sờ đâu cậu bé nói,Thế Ngọc, như vậy là không lễ phép."
Triệu Thế Ngọc là cháu trai của ông bác, vẫn không di dời đôi mắt của mình đi như cũ/'Ông nội, chị gái này giống mẹ của con quái”
Người mẹ trong ký ức của cậu bé chính là như thế này, rất xinh đẹp dịu dàng, khiến cậu bé nhịn không được rời mắt.
Câu nói này trực tiếp khiến mắt ông bác đỏ hoe, đứa trẻ này đã ở bên ông ấy từ khi còn rất nhỏ, sau đó gia đình ông ấy xảy ra chuyện, phải sống một cuộc sống vất vả với họ.
Không biết cha mẹ của cậu bé bị đưa đi đâu, giờ phút này nghe được lời nói của cháu trai, ông thực sự cảm thấy xót xa đến không nói nên lời.
Thẩm Thính Hồng cũng có chút cảm động, móc từ trong túi ra hai viên kẹo bơ cứng thỏ trắng đưa cho Triệu Thế Ngọc, Em trai, ăn đi.'
Triệu Triệu Thế Ngọc không nhận lấy, rõ ràng đã là thiếu niên mười mấy tuổi mà chỉ nhỏ bằng đứa trẻ mười tuổi, cậu bé lo lắng xoa đôi bàn tay nhỏ bé lên quân áo của mình.
Thẩm Thính Hồng nghi ngờ nhìn cậu bé,'Sao thế, em không thích ăn kẹo à?"
Triệu Thế Ngọc lắc đầu,'Không phải, chị, tay em bẩn..."
Mọi người có mặt đều cảm thấy mũi đau nhức, ngay cả Diệp Thận Ngôn, xem như hồi nhỏ anh cũng rất khổ sở nhưng nhờ có người dân trong thôn tiếp tế nên cuộc sống của anh không đến nỗi khổ sở như vậy.
Vì công việc của ông bác là thu gom rác ở trạm rác, Triệu Thế Ngọc nho nhỏ cũng rất hiểu chuyện. Vì không muốn ông bà phải chịu khổ, ngày nào cũng giúp đỡ làm việc nên cậu bé mới nói tay mình bẩn.
Thẩm Thính Hồng nắm lấy tay cậu bé, thật ra không bẩn chút nào. Dưới tình huống như vậy, ông bà bác rất coi trọng cháu trai, ít nhất vẫn phải rửa sạch cho cháu.
Mặc dù quần áo quả thực rách rưới nhưng có thể thấy được ông bà bác vốn là những người rất chú trọng, chỉ là cuộc sống hiện giờ bức bách, không có cách nào chú trọng.
Cô nhét hai viên kẹo bơ cứng thỏ trắng vào tay cậu bé,Ăn đi, đang là Tết nên ăn một thứ đồ ngọt ngào."
"Thật là thật là cảm ơn các cháu nhiều lắm..." Ông bác đột nhiên nói. Không biết là do cảm ơn họ mang theo nhiều đồ tới, giúp nhà ông ấy có cơ hội có một năm tốt lành, hay là cảm ơn cô đã không làm tổn thương lòng tự trọng của tiểu Thế Ngọc.
"Bác, bác nên đắp cái vỏ chăn cũ ra ngoài cái chăn bông này, kẻo bị phát hiện." Thẩm Thính Hồng gật đầu, chỉ nhắc nhở chuyện này.
"Bác biết rồi, cảm ơn cô bé! Không có cháu, thật không biết liệu bà bạn già của bác có qua nổi mùa đông này hay không.”
Dù sao thì tuổi đã lớn, không có thuốc, lại phải chịu thời tiết lạnh như thế này, chỉ sợ dù cảm lạnh, cũng thật dễ dàng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận