Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 379 -

Chương 379 -Chương 379 -
Chương 379 -
Thẩm Thanh Thanh dọc đường có chút hưng phấn, ngữ văn và khoa học tự nhiên không dạy cùng toà, đương nhiên họ phải tách nhau ra.
"Thính Hồng, em nghĩ bạn cùng lớp của chúng ta là người như thế nào? Không biết họ có dễ hòa hợp không."
"Không phát lát nữa liền thấy sao?” Thẩm Thính Hồng có chút không nói nên lời trước suy nghĩ nhảy nhót của Thẩm Thanh Thanh, rõ tàng một giây trước còn đang thảo luận đồ ăn ở căng tin có ngon hay không.
Theo sự chỉ dẫn của Liên Thanh, họ nhanh chóng tìm được phòng học của mình. Khi bước vào, trong phòng học đã có rất nhiều người ngồi.
Tuy ở đây là Bắc Kinh, còn là ngày đầu tiên đi học, mọi người đều mặc quần áo đẹp nhất nhưng điều kiện gia đình vẫn không đồng đều, những người ăn mặc thời trang theo kiểu Tây Âu như Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh rất hiếm thấy.
Ngoài ra, cả hai đều xinh đẹp nên ngay lập tức trở thành tâm điểm.
Hai người bình tính bước vào, tìm một chỗ trống ngồi xuống, không có ý định ngồi chung bàn với người khác nên cũng tìm hai chỗ trống cạnh nhau.
Ở bàn trước có hai nữ sinh, một nữ sinh để tóc mái theo tiêu chuẩn học sinh, nhưng lại cúi đầu im lặng, tóc che gần hết khuôn mặt, nhìn không rõ dung mạo.
Người còn lại ăn mặc thời trang hơn, áo khoác mặc trên người cũng tương đối thời thượng.
Học sinh khóa 1978 là lớp đặc biệt nhất vì kỳ thi tuyển sinh đại học diễn ra vào mùa đông, vì vậy bây giờ mới chỉ là tháng Hai. Ở Bắc Kinh trời vẫn rất lạnh, ngay cả Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh cũng đều mặc áo khoác.
Nhưng nhìn thật giống một chiếc áo khoác bông mỏng, có vẻ đẹp chỉ cần kiểu cách chứ không cần sự ấm áp.
Nhưng chỉ có người mặc mới biết nó ấm áp thế nào.
Cái áo này do Lưu Nguyệt làm, dù là kiểu dáng hay tay nghề đều rất hoàn hảo.
Nữ sinh ở bàn trước quay lại, hưng phấn nhìn quân áo trên người hai người. Cô ấy có gia cảnh tốt, sở thích lớn nhất trong đời là mua quần áo đẹp.
"Bạn cùng lớp, tớ có thể hỏi, bộ quần áo này cậu mua ở đâu không?”
Tính cách của cô ấy có chút sôi nổi, khi nói chuyện cô ấy luôn mỉm cười, đột nhiên bị bắt chuyện cũng không hề cảm thấy khó chịu chút nào.
"A, cái này là mẹ chồng tớ tự tay làm, đẹp đúng không?" Thẩm Thanh Thanh cũng có tính cách như vậy, rất nhanh liên bắt chuyện cùng cô gái.
Sau cuộc trò chuyện, thậm chí cô ấy còn hứa sẽ quay lại hỏi Lưu Nguyệt xem có thể làm một cái cho cô gái không.
Nữ sinh bàn trước nhà có điều kiện khá giả kia tên là Trương Điềm, cô ấy nói tên này là do ông bà nội cô ấy đặt.
Ông nội là cựu chiến binh, bà nội từng là bác sĩ ở nơi chiến trường. Chính bởi lúc ấy họ cảm thấy thật sự rất đau khổ nên đặt cho cháu cái tên như vậy, hy vọng cháu gái có thể sống tốt ở kiếp này.
Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh đều kính phục, không ai biết lúc đó binh lính khổ thế nào. Thực ra, dù ở thời điểm nào binh lính cũng luôn phải chịu đau khổ, nhưng không có thế hệ quân nhân nào có thể khốn khổ bằng những người lính vào thời điểm đó. Có vô số thứ như Cuộc trường chỉnh dài 25. 000 dặm, nhiều người lính dùng máu thịt của mình để câu giờ cho đồng đội trên chiến trường.
Tuy nhiên, Trương Điềm được gia đình bảo vệ rất tốt, tính cách giống như tên, nhìn thấy cô ấy khiến mọi người cảm thấy vui vẻ.
Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh rất vui vẻ, dù sao cũng phải ở bên nhau lâu dài. Nếu chẳng may là mấy loại cực phẩm thì cũng chẳng sao. Tuy nhiên cứ giống cóc ghẻ dâm chân, không cắn người nhưng vẫn gây ra rắc rối.
Trước mắt nhìn bạn bàn trước không hê tệ, nữ sinh bên cạnh Trương Điêm vẫn chưa hề nói chuyện với họ nhưng điều đó cho thấy cô không phải là người gây phiền toái.
Bàn sau vẫn trống, không biết nó sẽ ra sao. Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh đều rất mong chờ, lần nữa bước vào trường học, thật có cảm giác như được quay lại thời thơ ấu.
Chẳng bao lâu sau, có rất nhiều người lần lượt đi vào từ cửa, có hai nam sinh ngồi ở bàn sau.
Trên thực tế, khoa tiếng Trung của họ có nhiều nữ sinh hơn. Họ cũng không biết tại sao, có vẻ như thế hệ sau cũng sẽ như vậy, nữ giỏi xã hội, còn nam thì giỏi khoa học.
Tuy nhiên, hai chàng trai ngồi bàn sau trông có vẻ hơi kiêu ngạo, không có ý định chào hỏi nên Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh cũng không gây rắc rối.
Điều đáng nói là oan gia ngõ hẹp, thế mà nam sinh được mẹ bảo vệ trưa nay lại là bạn cùng lớp với họ.
Thẩm Thanh Thanh thấp giọng nói, Trường chúng ta có nhiều chuyên ngành như vậy, nhiều lớp như vậy, sao chúng ta nhất định phải học cùng lớp với thằng cha này chứ?"
Thẩm Thính Hồng không có cảm giác gì, chỉ cân không gây sự với họ là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận