Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 261 - Dấu Hiêu Trầm Cảm Sau Sinh

Chương 261 - Dấu Hiêu Trầm Cảm Sau SinhChương 261 - Dấu Hiêu Trầm Cảm Sau Sinh
Chương 261 - Dấu Hiệu Trâm Cảm Sau Sỉnh
Chính người trong gia đình mình thì không sao nhưng nếu người ngoài muốn gặp đứa nhỏ thì kiên quyết không cho xem, kết quả là không ít người nói xấu. Họ nói nhà họ Lưu họ có cháu đích tôn nên xem như bảo bối, ngay cả xem cũng không cho đâu có như con nhà thường.
Thật ra người khác nói như nào chẳng liên quan đến gia đình họ nhưng thỉnh thoảng ở nhà Lý Tú Tú sẽ lẩm bẩm, như thể có người sẽ làm hại con cô ấy bất cứ lúc nào.
"Cẩn thận là chuyện tốt, nhưng con cảm thấy trạng thái tinh thân của Tú Tú có thể có chút vấn đề." Lưu Nguyệt thở dài, không nói thêm gì nữa.
Mẹ bà có chủ ý, chỉ cân nhắc tới, về sau nhất định sẽ chú ý tới. "Mẹ biết." Tiêu Kiến Phương gật đầu.
Không thể nói Lý Tú Tú sai được, rốt cuộc đây chỉ là biểu hiện của yêu thương con cái, không ai có thể nói gì được.
Thấy Tiêu Kiến Phương đã biết chuyện gì xảy ra, Lưu Nguyệt nháy mắt với Thẩm Thính Hồng, hai mẹ con đã ngầm thỏa thuận không nhắc tới chuyện này nữa.
Thẩm Thính Hồng cảm thấy Lý Tú Tú có xu hướng mắc chứng trâm cảm sau sinh, cô không biết liệu gia đình có quan tâm không đúng chỗ cô ấy hay không nhưng theo lý thuyết là không. Rốt cuộc Lý Tú Tú là người đầu tiên mang thai trong thời thứ ba của nhà họ Lưu, đương nhiên được chú ý rất nhiều.
Biết họ sẽ về nên Tiêu Kiến Phương đã lấy hết đồ tốt khoá trong tủ ra từ sáng sớm.
"Ni Nhi, Thanh Thanh, hai đứa mau tới đây!" Tiêu Kiến Phương kéo tay hai người đến nhà chính, lại lấy từ trong tủ ra vài món đồ ăn vặt.
"Những thứ này đã chuẩn bị cho các con từ lâu, trưa nay bà sẽ làm đồ ăn ngon cho mấy đứa."
Bà lão vốn thích con gái nên xưa nay không thể nói là bà lão rất tốt với con dâu nhưng cũng không quá khắt khe.
Tới đời cháu dâu càng quan tâm hơn. Huống chi đây là vợ của cháu ngoại, ở thế hệ thứ ba, bà thương Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thính Văn nhất.
Hiếm dịp được thấy vợ của cháu ngoại, Tiêu Kiến Phương càng ngày càng vui mừng, đương nhiên đối xử với Thẩm Thanh Thanh như một làn gió xuân vậy.
Một người anh cả họ Lưu nhìn thấy cảnh này, cười nói: "Bà đúng thật là thiên vị.
Tuy giọng điệu mang tính chất đùa nhưng vẫn nhận được ánh mắt của Tiêu Kiến Phương.
"Thế có thiếu cháu ăn hay mặc không?”
Người anh cả họ Lưu im bặt.
Vậy mà khiến mọi người cười rộ lên.
Bữa trưa tương đối phong phú, trước đây có được đại đội chia thịt lúc mổ heo Tết, bà lão có dùng một ít vào bữa cơm tất niên và cơm mùng một. Còn thừa một nửa chờ để mùng ba Lưu Nguyệt và mấy đứa nhỏ về ăn.
Ngoài ra, hôm nay mấy người Lưu Nguyệt cũng mang thịt vê, ngay cả Diệp Thận Ngôn còn đã chuẩn bị sẵn một ít, nếu không có thịt ở nhà thì cũng không thành vấn đề.
Vì để cả nhà có thể ăn một bữa cơm ngon, Tiêu Kiến Phương nghiến răng nấu thêm hai cân thịt,
Mùi thơm tràn ngập sân, vô cùng hấp dẫn. Sau bữa tối, mọi người cùng nhau ngồi trò chuyện, Thẩm Thính Hồng nói vê việc xây dựng nhà máy, coi như là mở cửa sau cho họ, nhất định sẽ sắp xếp người nhà họ Lưu vào làm.
Nhưng một lúc cũng không thể sắp xếp quá nhiều người, phải chọn người siêng năng. May mắn thay, những người dâu mà nhà họ Lưu tìm được đều không phải đồ lười, người đàn ông trong nhà cũng rất có năng lực.
Nhưng để ai đi làm, việc này họ sẽ phải bàn bạc.
Đương nhiên Tiêu Kiến Phương rất vui mừng, trước hết là cháu gái của bà lão rất tài giỏi, mà nhà mình cũng được hưởng lợi.
"Này, Ni Nhi nhà chúng ta thật có tiên đồ." Tiêu Kiến Phương lại nhìn về phía mấy đứa cháu trai của mình;Giờ mấy đứa đã biết lợi ích của việc học rồi đúng không? Nếu đổi thành mấy đứa không biết có nghĩ được những cách này không.
Nhưng không sao? Năm nay cả làng trên xóm dưới đều hâm mộ cuộc sống của thôn Đoàn Kết muốn chết, không phải không có người có suy nghĩ muốn bắt chước nhưng liệu có hữu dụng sao?
Bọn họ thiết kế quần áo như thôn Đoàn Kết nhưng không tài nào tìm cách bán ra.
Chỉ có thể trông cậy thôn Đoàn Kết làm ăn ngày một lớn để sau này đại đội họ có thể chen vào.
Không phải là không có người đến Thẩm Vệ Quân để lấy một ít kiểu dáng quần áo từ ông, nhưng may quần áo thật sự không đơn giản như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận