Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 69 - Lên núi nhặt củi

Chương 69 - Lên núi nhặt củiChương 69 - Lên núi nhặt củi
Chương 69 - Lên núi nhặt củi
"Này, không phải Ni Nhi nhà con trai thứ ba của gia đình họ Thẩm đây ư? Cháu cống sọt lên đây để làm gì?"
Trên đường đi khó tránh khỏi những người đi làm công, vì mọi người đều phân tán đi làm công ở các nơi khác nhau, mỗi một nhiệm vụ khác nhau được công điểm khác nhau nên cô gặp không ít người, đương nhiên mọi người vẫn sẽ hỏi thăm.
Mọi người rất tò mò, ai mà không biết cô út nhà họ Thẩm được nuôi dạy như con gái thành phố, có khi con gái thành phố không được thanh tú như vậy cũng nền.
Chuyện này thật sự rất kỳ quái, đây là lân đầu tiên họ thấy Thẩm Thính Hồng cõng sọt trên lưng, đi theo hướng sau núi, không phải mọi người đang đặt câu hỏi mà đã có câu trả lời rôi sao? Thẩm Thính Hồng không giấu giếm nói,Cháu muốn lên núi để xem có thể nhặt ít củi hay hái ít nấm không."
"-" Vẻ mặt mọi người có chút kỳ quái.
Thẩm Thính Hồng không để ý tới họ, thản nhiên nói xong lời tạm biệt rồi cõng cái sọt trên lưng đi.
"Đúng là tính tiểu thư, nhà nào dám cưới một cô gái như vậy chứ? Tôi nói rồi, vợ chồng Lưu Nguyệt không phải bắt nạt Tiểu Diệp không có cha mẹ mà nhét đồ như này cho thằng bé. Mấy người nhìn xem, còn lên núi nhặt củi cơ đấy, chả hiểu cái sọt kia đựng được mấy cây?"
Một người phụ nữ mỏ chuột tai khỉ nói, thật ra bà ta chẳng có thù hận gì với gia đình Thẩm Thính Hồng. Trong thôn bà ta nổi tiếng là người miệng rộng, tên gọi là Trương Đại Chủy thấy ai bà ta cũng phải nói vài câu nên các mối quan hệ trong thôn không được tốt lắm.
Có mối quan hệ không tốt nên đương nhiên có người không thích bà ta, vì vậy bắt đầu phản bác,'Trương Đại Chuỷ, chị cũng không thể nói như vậy được. Con gái nhà người ta chưa bao giờ đi làm, bây giờ lại đỡ đần việc cho mọi người trong nhà, tôi thấy con bé là một cô gái tốt."
"Chứ không phải sao? Còn cái gì mà ai dám cưới, nói thật làm gì có ai mà không thích người xinh đẹp? Dù không gả cho Diệp Thận Ngôn, con gái nhà người ta cũng không phải lo chuyện không thể gả được cho ai đúng không?”
"Hừ, tôi thấy là bà ta lo cho con trai bà ta mãi không lấy được vợ mới đúng!"
Mọi người lập tức cười lớn, Trương Đại Chuỷ tức giận đến không nói được thêm gì, chỉ cúi đầu làm việc không chú ý đến những người khác nữa. Thẩm Thính Hồng không biết sau khi mình đi nhóm mấy bà cô lớn tuổi đó làm gì, cô cứ vui vẻ ngâm nga một khúc ca rồi lên núi.
Địa hình nơi này không cao cho nên ở sau núi cũng không cao lắm nhưng đương nhiên vào quá sâu trong núi vẫn có những nguy hiểm tiềm ẩn. Chính vì vậy nên Thẩm Thính Hồng không muốn đi vào sâu trong đó, chỉ đi lang thang ở bên ngoài.
Phía sau núi căn bản là không có ai, dù sao từ khi Thẩm Thính Hồng tới thì không nhìn thấy bất cứ bóng hình nào. Thật sự ai mà có sức lao động thì họ đều đang đi làm việc kiếm công điểm.
Trẻ con cũng không được phép đến chỗ này để chơi, mặc dù không dễ nhìn thấy động vật lớn trên núi nhưng bây giờ là mùa hè nên có rất nhiều rắn, côn trùng, chuột và kiến. Mọi người lớn đều đi làm công, còn bọn trẻ con chơi với nhau, đứa lớn trông chừng đứa nhỏ. Thật ra Thẩm Thính Hồng khá vui vẻ, làm việc mà không có ai ở xung quanh sẽ càng thuận tiện hơn. Đến lúc đó cô muốn lôi thứ gì ra, cũng chẳng phải lo lắng sợ người khác nhìn thấy.
Nhưng cô cũng không lấy đồ ra từ đầu, vốn nói lên rừng kiếm củi hái nấm nên ít nhất cũng phải mang hai thứ đó vê.
Thẩm Thính Hồng chỉ chọn nhặt cành khô, cho dù cô không quá am hiểu về vấn đề này nhưng cũng biết được củi khô cháy tốt hơn, đây là lẽ thường tình.
Củi khô không ngấm nước nên chẳng nặng bao nhiêu, sau khi nhặt hơn nửa sọt. Thẩm Thính Hồng mới lấy hai con thỏ đang nhảy nhót từ không gian ra.
Hừm... một cái một đực, bình thường chúng nó là những con thỏ tích cực nhất nên không thể để chúng tiếp tục ở trong không gian nữa. Nếu lỡ những con thỏ khác học theo thì không gian của cô sẽ từ một trang trại chăn nuôi tổng hợp thành trang trại chăn nuôi thỏ.
Không chút do dự cầm lấy cục đá mình vừa nhặt được, đập hai phát vào con thỏ đã chết.
Sau khi thâm mặc niệm một câu "A di đà phật" trong lòng, Thẩm Thính Hồng bắt đầu nghĩ xem con thỏ phải ăn như nào mới ngon.
Nếu không tốt hơn hết là mình tự nấu để có thể tranh thủ bỏ vào nồi vài thìa gia vị từ trong không gian.
Vừa suy nghĩ cô vừa nhét hai con thỏ mập ú vào sọt, sau khi nhét chúng vào giữa rồi dùng củi khô bao quanh chúng, lại kiểm tra kỹ lại xem dù nghiêng thế nào con thỏ cũng không bị lộ ra ngoài trừ khi ngã thì cô mới đeo sọt đi xuống núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận