Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 147 - Làm Gì Có Người Phu Nữ Nào Khô

Chương 147 - Làm Gì Có Người Phu Nữ Nào KhôChương 147 - Làm Gì Có Người Phu Nữ Nào Khô
Chương 147 - Làm Gì Có Người Phụ Nữ Nào Không Thích Nhận Quà
Thật ra cả nhà ở chung với nhau cũng không có vấn đề gì nhưng người nhiều, tâm tư cũng nhiều lên. Cho dù cùng chung sống với nhau thì cũng không tránh khỏi nghĩ đến gia đình nhỏ của chính mình.
"Tuy nhiên, bà ngoại con định để qua năm sau mới nói chuyện này, đến lúc đó nhà ta cũng phải về một chuyến."
Chắc chắn Tiêu Kiến Phương muốn chia ít đồ cho bà, rốt cuộc vời trình độ thương yêu của mẹ với mình thì Lưu Nguyệt cảm thấy chuyện này không ngoài ý muốn chút nào.
Nhưng bà cũng hiểu rõ, vì ba người anh trai, bà không thể nhận được số tiên này được.
Bản thân mình đã gả ra ngoài rất nhiều năm, các loại tiền ở trong nhà đều do mấy người chị dâu kiếm vào sau này. Nếu lúc này mà bà còn trở về đòi chia tiên thì quá là không hợp tình hợp lý.
Tuy vậy vẫn phải về nhà một chuyến, rốt cuộc phân gia là đại sự, cũng không vội vàng như quyết định phân gia của gia đình họ Thẩm.
Cả nhà đạp ánh trăng chậm rãi trở về thôn Đoàn Kết, chạy đi chạy lại một chuyến như vậy, ai nấy đều thực sự mệt mỏi, vê nhà tắm rửa xong xuôi thì trực tiếp đi ngủ.
Ngày hôm sau Thẩm Thính Hồng liên đưa ra ý nghĩ của mình, cô muốn để Thẩm Thính Võ đi làm ở huyện thành.
Thẩm Thính Võ đang ăn cơm sáng lập tức bày tỏ thái độ của mình/Anh không đi! Bé út, em đi đi!”
Thẩm Thính Hồng đau đầu,Tại sao anh lại không đi?” Thẩm Thính Võ hợp tình hợp lý nói,'Một ngày ở nhà là anh có thể kiếm được hai cái mãn công điểm nhưng nếu đi làm ở huyện thành, lấy cũng chỉ lấy được tiên lương chết, dù sao tiền lương của ai cũng giống hệt nhau nên anh đây là người không có lời nhất."
Chưa kể, tuy thành tích đi học hồi nhỏ của anh ấy không tốt nhưng vẫn có thể tính toán được điều này.
"Thế nhà chúng ta ai đi? Em đã nói rồi, em muốn ở nhà chăm sóc ba mẹ. Chẳng biết đi làm ở huyện thành thì một tháng về nhà được mấy lân nữa." Thẩm Thính Hồng ra vẻ ghét bỏ nói.
'." Thẩm Thính Võ cũng cũng im lặng, bởi vì hiện giờ Thẩm Thính Văn đang làm việc ở trường tiểu học trong làng, đây được coi là một công việc tốt và hiếm có, vì vậy để Thẩm Thính Văn đi không thực tế lắm.
"Nếu không để ba nhà ta đi." Thẩm Thính Văn đê nghị nói/Bé út không muốn ra ngoài thì không phải đi, hai anh ở nhà có thể nuôi nổi em. Hơn nữa có ba đi làm, cuộc sống của nhà ta lại tốt hơn một chút, đương nhiên không cần em phải đi làm công."
Thẩm Thính Hồng nhìn về phía Thẩm Đại Cường, thật ra suy nghĩ ban đầu của cô là chọn một trong hay người Thẩm Đại Cường hoặc Thẩm Thính Võ đi làm, điều đó phụ thuộc vào ai nguyện ý muốn đi.
"Ba.. Ba làm không được phải không?" Thẩm Đại Cường có chút do dự.
Ông không phản đối việc con gái không đi làm, dù sao cũng là nhà máy, chắc chắn sẽ có rất nhiều việc phải làm. Tuy ăn lương thực hàng hoá đúng là chuyện rất có thể diện nhưng ông vẫn luyến tiếc con gái phải chịu khổ cực.
Ông đi cũng được, nhưng với người thành thật gắn bó với hoa màu đã nửa đời người như ông thì đúng thật chuyện này khá khó khăn để thích ứng.
Hiến nhiên suy nghĩ của Lưu Nguyệt cũng giống suy nghĩ của ông nhưng ở trước mặt con gái và người đàn ông của mình, bà vẫn chọn con gái,'Có cái gì không được? Chỉ cần làm việc chăm chỉ là được rồi, có cái gì mà không làm được? Cũng có bắt ông đi làm lãnh đạo đâu, chỉ là một người đi làm bình thường thôi mà làm sao lại nhiều chuyện thế?"
Thẩm Đại Cường: Lời vợ nói rất hợp tình hợp lý, tôi không thể phản bác lại được.
Vì thế sau một hồi thương lượng, chuyện này cứ quyết định như vậy.
Nếu đã quyết định vậy rồi thì phải nhanh chóng đi đưa tin, tuy Phương Thịnh chưa nói với họ bao giờ sẽ đi làm nhưng danh ngạch công việc này đã giao tới tay bọn họ. Nếu họ không chủ động nữa thì thật khiến cho người ta có cảm giác giống như tư tưởng giác ngộ có vấn đề.
Vậy nên Thẩm Đại Cường lập tức đi xin nghỉ một ngày để đi đưa tin đến xưởng chế biến thịt ở huyện thành cùng với Thẩm Thính Hồng.
"Ba, nếu làm ở xưởng chế biến thịt, một tháng ba không thể về nhà nhiều lần"
"Thật khó chịu.' Nghĩ đến đây, Thẩm Đại Cường cảm thấy có chút phiền muộn.
Thẩm Thính Hồng vỗ vai ông ấy, với vẻ mặt "Anh em tốt' "Đồng chí lão Thẩm, ba không cần phải thương tâm. Ba nghĩ xem, sau này ba sẽ là người ăn lương thực hàng hoá, còn kiếm được cả tiền lương, nếu mỗi tháng ba lấy để mua mấy thứ đại loại như quần áo đẹp cho mẹ, chắc chắn bà ấy sẽ rất vui."
"Thật không đấy?" Mắt Thẩm Đại sáng rực lên, không hê phát hiện ra mình đang bị con gái tẩy não.
"Đương nhiên là thật mà ba, làm gì có người phụ nữ nào không thích nhận quà?" Thẩm Thính Hồng nghiêm túc nói.
Thẩm Đại Cường trịnh trọng gật đầu, trong lòng ông ấy đã có mục tiêu và ông ấy cũng có chút kỳ vọng đối với công việc sắp tới tay này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận