Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 193 - Xem Người Không Chuẩn Chút Nài

Chương 193 - Xem Người Không Chuẩn Chút NàiChương 193 - Xem Người Không Chuẩn Chút Nài
Chương 193 - Xem Người Không Chuẩn Chút Nào
Cửa hàng bách hoá không giống Cung Tiêu Xã, không chỉ là chủ nhiệm trực tiếp làm việc mà còn có các vị lãnh đạo khác, mỗi người đều thực hiện nhiệm vụ của mình.
Sở dĩ tìm đến người này là vì sau khi viết thư xong thì có một chiến hữu đánh điện tới bảo đi tìm người. Mua sắm ở cửa hàng bách hoá không nhất thiết phải nhập từ nhà máy quốc doanh, có đôi khi sẽ lấy từ nông thôn các loại như trứng gà từ người thân.
Hình thức mua bán này gần giống như trạm thu mua.
"Được." Tâm trạng Thẩm Thính Hồng tốt lên nhiều, ít nhất có người quen thì làm việc cũng dễ dàng hơn đôi chút.
"Thế nào, người đàn ông tương lai của em rất hữu dụng đúng không?" Diệp Thận Ngôn tiến đến nói nhỏ vào tai Thẩm Thính Hồng.
Thẩm Thính Hồng lập tức đỏ mặt, nói: Nghiêm túc một chút.'
Diệp Thận Ngôn đứng thẳng người, trông đúng là bộ dáng nghiêm chỉnh khiến Thẩm Thính Hồng không nhịn được phải lẩm bẩm một câu,'Mặt người dạ thú!"
"Nếu không mặc quân áo tôi càng câm thú hơn!"
Thẩm Thính Hồng:...
Hai người nói xong lời này, Tống Kế Dương đã tới rồi.
Thoạt nhìn có vẻ trẻ hơn Diệp Thận Ngôn đôi chút, đại khái là bằng tuổi Thẩm Thính Hồng. Đối với một người còn trẻ như vậy mà có thể làm một công việc sinh lợi như mua hàng trong cửa hàng bách hóa, có lẽ cậu ta chỉ có một khả năng " kế thừa công việc kinh doanh của gia đình." "Là anh Diệp à?" Tống Kế Dương hỏi rất quen thuộc.
"Đúng rồi, là chiến hữu của Hi Lượng, cậu là đồng chí Tống Kế Dương đúng không?" Diệp Thận Ngôn cũng đon đả tiến lên chào.
"Vâng, trước đó anh Hi Lượng đã điện tín cho em, chúng ta đi văn phòng nói chuyện đi." Tống Kế Dương nói.
Ba người đi đến văn phòng của bộ phận thu mua, bên trong chỉ có một văn phòng, hẳn là văn phòng của Tống Kế Dương.
Có thể có một văn phòng độc lập trong cửa hàng bách hóa cho thấy Tống Kế Dương là người tiếng nói trong cửa hàng bách hóa, nhờ vậy Thẩm Thính Hồng cũng cảm thấy an tâm hơn một chút.
Tuy rằng cô vẫn luôn biểu hiện thái độ tuỳ duyên với vấn đê này nhưng không phải hoàn toàn không lo lắng chút nào. Nếu chỉ có đơn hàng của Cung Tiêu Xã ở thị trấn, xưởng sẽ không mệt nhưng để muốn hồi vốn thì phải mất một khoảng thời gian rất dài chứ đừng nói đến kiếm tiền.
'Anh Diệp, hai người có mang hàng mẫu đến đây không?" Tống Kế Dương chủ động hỏi.
Thẩm Thính Hồng nhanh chóng lấy từ balo ra hai bộ quần áo hàng mẫu đã chuẩn bị sẵn.
"Đồng chí Tống, cậu nhìn thử xem”
Sau khi tiếp nhận hàng mẫu, sắc mặt Tống Kế Dương trở nên nghiêm túc hơn, cậu ta cẩn thận xem xét mẫu vật, thậm chí không bỏ sót chiếc đỉnh ghim nào ở góc.
Những thứ này không hoàn toàn do Lưu Nguyệt làm, có chỗ do người khác làm nhưng người đã được tuyển, chắc chắn tay nghê không chỉ tốt mà còn phải nhanh nhẹn. Tuy rằng trong khoảng thời gian này mọi người đều phải may vá quần áo, làm việc cũng rất nghiêm túc. Không phải chỉ vì làm theo sản phẩm mà vô trách nhiệm, hơn nữa ai cũng biết có bao nhiêu người đang theo dõi công việc của họ.
Tống Kế Dương càng nhìn càng thấy hài lòng, kiểu dáng đẹp mắt, tay nghề quả thực rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả "hàng cao cấp" từ những nơi khác trong cửa hàng bách hóa.
Hơn nữa vải lỗi cũng không phải loại được chỉ định nên lân này đám người Thẩm Thính Hồng cũng kiếm được vài miếng vải từ sợi tổng hợp, cộng với các kỹ thuật thêu thùa xử lý thì nhìn qua quả thực khá cao cấp.
"Không biết giá của hai anh chị ra là bao nhiêu?" Hai mắt Tống Kế Dương sáng rực lên, chỉ cần giá cả không quá cao, chắc chắn họ sẽ kiếm được một khoản lớn. Đặc biệt là loại vải sợi tổng hợp, loại làm thủ công này bán mười mấy đồng tiên cũng không quá phận.
"Vải bông có giá nhập năm đồng, sợi tổng hợp hoặc một số vải cao cấp hơn có giá bảy đồng." Thẩm Thính Hồng nói.
"Giá này quả thực rất phải chăng, chuyện này cứ thế mà định, hiện giờ hai người có bao nhiêu hàng cứ đưa đến đây cho em." Tống Kế Dương nói.
"Ngại quá, vì tem máy may của chúng tôi chưa tới, trong khoảng thời gian này mọi người đều may vá thủ công nên có chậm hơn bình thường. Hơn nữa trước đó đã đồng ý cung cấp hàng hoá cho Cung Tiêu Xã ở thị trấn, số hàng hoá đầu tiên đã đưa hết cho họ. Lần này đến đây còn có một chuyện rất quan trọng chính là chúng tôi cần số lượng lớn máy may, khoảng tám đến mười chiếc, không biết cửa hàng bách hoá có hàng hay không?" Thẩm Thính Hồng giải thích nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận