Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 192 - Mua Ở Đâu Chả Được

Chương 192 - Mua Ở Đâu Chả ĐượcChương 192 - Mua Ở Đâu Chả Được
Chương 192 - Mua Ở Đâu Chả Được
Chủ nhiệm Tiền liền nói 'Ở Cung Tiêu Xã chúng tôi không có nhiêu máy may như vậy, nếu hai người thật sự muốn mua thì trả tiền trước đi."
Không thể tránh khỏi có chút khinh thường trong giọng điệu của ông ta.
Nghe lời này, Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn không cảm thấy dễ chịu chút nào,'Chúng tôi có thể đặt cọc tiên nhưng chắc chắn không thể đưa toàn bộ tiền được."
Suy cho cùng, bây giờ là thời điểm sản nghiệp quốc doanh lên ngôi, không ai có thể cạnh tranh được với sản nghiệp quốc doanh. Bây giờ họ còn chưa nhìn thấy hàng, nếu để họ phải chi trả toàn bộ thì lỡ có vấn đề gì xảy ra, chắc gì đã có thể nói lí lẽ.
Sắc mặt của chủ nhiệm Tiền không được tốt lắm, thậm chí càng chướng mắt bọn họ hơn,'Nếu hai cô cậu đến đây để trêu đùa tôi thì mời cô cậu về."
"Chủ nhiệm, tự giới thiệu chúng tôi đến từ công xã Kim Hoa, thôn Đoàn Kết. Hiện giờ thôn chúng tôi đang xây dựng một xưởng quần áo, lần này đến đây không chỉ muốn mua máy may mà còn muốn cho ngài xem hàng mẫu của chúng tôi, không biết Cung Tiêu Xã có ý tưởng gì hay không?" Thẩm Thính Hồng đã nhìn ra người này không dễ dàng gì nhưng vẫn giới thiệu hàng mẫu của họ.
Chủ nhiệm Tiên hiển nhiên không ngờ hai người Thẩm Thính Hồng lại đến đây để bàn chuyện làm ăn.
Nhưng ở nông thôn thì có thể xây dựng xưởng sản xuất quần áo nào, thậm chí có thể làm ra loại quần áo tốt nào? Một đám người chân lấm tay bùn lại muốn may quân áo cho người thành phố mặc, bọn họ biết được người thành thị mặc gì sao? Mắt còn chưa thèm nhìn mà chủ nhiệm Tiên đã cau mày đẩy mẫu ra sau rồi nói,'Cung Tiêu Xã chúng tôi không phải cái gì cũng nhận, mấy thứ quần áo các người làm ra này, tôi không cần phải xem. Phỏng chừng đây cũng là lời hồi đáp, người thành phố đặc biệt hơn khá nhiều, tôi thấy vẫn là thôi đi."
Thẩm Thính Hồng đã dự liệu trước chuyện không được thuận lợi nhưng giọng điệu ý trong ý ngoài đều coi thường người nông thôn của vị chủ nhiệm này khiến cô rất khó chịu.
Ăn lúa dân quê trồng mà lại coi thường dân quê, ở thời đại này người kiểu này có rất nhiều.
Theo Thẩm Thính Hồng thấy, đây là kiểu ăn cháo đá bát mà ông bà thường nói.
"Này, hai cô cậu có mua máy may nữa không đây?" Chủ nhiệm Tiền nhìn họ một cách hài hước,Mua không nổi thì không cần ở đây phồng má giả làm người mập đâu.'
Nếu không vì lời cuối cùng này, Thẩm Thính Hồng sẽ không ngừng việc mua máy may chỉ vì ông ta không muốn mua quần áo của mình nhưng đến giờ cô không có ý định mua nữa. Mua ở đâu chẳng được, hà cớ gì cô phải tự chuốc bực vào thân.
"Không chủ nhiệm, chúng tôi sẽ đi cửa hàng bách hoá xem thử." Dứt lời Thẩm Thính Hồng liền kéo Diệp Thận Ngôn đi, đương nhiên vẫn rất lễ phép đóng của cho ông ta.
"Cô phải học hỏi thêm nhiều, mắt nhìn người không chuẩn chút nào. Hai người trẻ tuổi có thể quyết định được chuyện mua nhiều máy may như vậy sao? Sau này đừng có kiểu loại người nào cũng mang đến chỗ tôi" Chủ nhiệm Tiền đắc ý nói như thể ông ta có đôi hoả nhãn kim tinh vậy.
Cô gái bán hàng kia vẫn muốn nói gì đó, cuối cùng muốn nói rồi lại thôi. Ra khỏi cửa Cung Tiêu Xã, Thẩm Thính Hồng cảm thấy có phần nhụt chí, đời trước chỉ là một người làm công ăn lương bình thường, cũng chưa bao giờ trải qua nhiêu sự thất bại đến nhường này. Cùng lắm là đi chạy nghiệp vụ nhưng làm công ăn lương cho người khác và tự chạy nghiệp vụ cho mình là cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Làm một người làm công ăn lương, dù không chạy nghiệp vụ không thành công cũng chẳng đến nỗi phải khó chịu, cùng lắm là không có vài phần trăm hoa hồng thôi. Đến giờ mọi chuyện đã khác, việc đàm phán làm ăn với Cung Tiêu Xã ở huyện thành đã không thành công, nếu ở cửa hàng bách hoá còn thất bại thì đúng thật là khó khăn vô cùng.
"Em đừng lo lắng, không phải chúng ta vẫn có thể đi cửa hàng bách hoá sao?" Diệp Thận Ngôn vừa liếc nhìn cái là biết cảm xúc của cô không được tốt lắm, ra tiếng an ủi nói.
Cửa hàng bách hoá là nhà ba tầng, các chủng loại đồ vật bên trong càng phong phú và lượng người qua lại càng nhiêu hơn nữa.
Diệp Thận Ngôn trực tiếp dẫn Thẩm Thính Hồng đi gặp một người đàn ông tên là Tống Kế Dương.
"Anh quen người này à?" Thẩm Thính Hồng có phần kinh ngạc, rốt cuộc từ trước tới giờ anh chưa bao giờ nói có quen người ở cửa hàng bách hoá.
"Ừ! Chẳng qua tôi mới gặp cậu ta được mấy lần, cậu ta là em trai của đồng đội tôi nhưng cậu ta chỉ là người mua ở đây. Số lượng quần áo của chúng ta không quá lớn, cậu ấy có thể tự quyết được.' Diệp Thận Ngôn giải thích nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận