Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 164 - Anh muốn ở rể á?

Chương 164 - Anh muốn ở rể á?Chương 164 - Anh muốn ở rể á?
Chương 164 - Anh muốn ở rể á?
Sau một hồi thảo luận kĩ càng với Thẩm Vệ Quân, Thẩm Thính Hồng liền vê nhà, còn chuyện kéo vải về phải nhờ Thẩm Vệ Quân nói với chú Ngưu vì bây giờ cô phải vê nhà với vị hôn phu lâu ngày chưa gặp.
Vốn đang ở nhà may quần áo, Lưu Nguyệt bị chiếc xe jeep đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà doạ sợ, mà khi thấy Diệp Thận Ngôn bước xuống từ xe jeep thì bà ấy vui mừng khôn xiết,'Tiểu Diệp, cháu đã trở về rồi à?"
"Dì!" Diệp Thận Ngôn gật đầu, hô lớn.
"Ừ được rồi, mau vào nhà đi, tiểu đồng chí này cũng vào đi. Ôi trời, hai đứa nhìn dì đấy, không biết hôm nay hai mấy đứa sẽ về nên chẳng kịp chuẩn bị cái gì cả." Lưu Nguyệt chạy nhanh đến chào hỏi rồi mời họ vào cửa.
"Không sao đâu dì ạ, cháu có mang đồ về nhà mà." Dứt lời, Diệp Thận Ngôn liên đi đến ghế sau của jeep để lấy đủ các loại túi to túi nhỏ.
"Đứa nhỏ này nói cho dì biết, sao cháu lại mua nhiều đồ thế?" Nhìn các loại túi to túi nhỏ, Lưu Nguyệt liền cảm thấy thịt đau.
"Nhiều người người biết cháu phải đi nên mấy thứ này đều do cấp dưới và anh em đưa, cháu không mua gì cả." Diệp Thận Ngôn giải thích.
"Này, được rồi, mau vào kia ngồi đi." Lưu Nguyệt nói xong, định đi giúp thu dọn đồ đạc.
"Dì, bọn cháu tự xách được mà.' Diệp Thận Ngôn nói.
Đối với những người phải huấn luyện với cường độ cao hằng năm như họ, câm mấy thứ đồ này chỉ là chuyện nhỏ.
"Hai đứa ngồi xuống trước đi, để dì đi rót nước cho. Ni Nhi đã ra ngoài rôi, có thể con bé sẽ trở về sớm thôi." Lưu Nguyệt nói.
"Dì để cháu tự làm cũng được ạ”" Người trẻ tuổi tên Tiểu Binh kia nhanh chóng đứng dậy rồi cấm lấy phích nước nhỏ trong tay Lưu Nguyệt.
"Vừa rồi trên đường về, tình cờ cháu gặp được Thẩm Thính Hồng, hiện giờ cô ấy đang ở sở chỉ huy đại đội." Diệp Thận Ngôn nói.
"Thật sự trùng hợp đó. Lưu Nguyệt nói.
Trong lúc họ vẫn đang nói chuyện, Thẩm Thính Hồng đi từ ngoài vào,'Hình như tôi thấy có người đang nói về mình."
Trên môi cô nở nụ cười, công việc của phân xưởng đã giải quyết ổn thỏa, đương nhiên cô sẽ không khó chịu.
"Ni Nhi mau đến đây, mấy đứa Tiểu Diệp đã đợi con từ lâu, con nói chuyện với họ đi để mẹ đi nấu cơm” Lưu Nguyệt nói. "Dạ được!" Thẩm Thính Hồng không có ý từ chối.
Rốt cuộc cô với Diệp Thận Ngôn mới xác nhận mối quan hệ chân chính chưa bao lâu thì người này đã phải trở về quân khu luôn.
"Thính Hồng, em ởđi sở chỉ huy đại đội để làm gì thế?" Không phải Diệp Thận Ngôn cố ý muốn hỏi thăm, mà anh thật sự rất tò mò. Không biết khoảng thời gian này mình không ở nhà vợ mình đã làm gì?
"Thật ra là không có gì, chắc hẳn chiều nay, chuyện này sẽ được thông báo tới mọi người. Đại đội của chúng ta muốn xây một xưởng nhỏ, có thể sẽ tuyển dụng vài người đi làm công ăn lương." Đến giờ, không phải giấu giếm chuyện này nữa, dù sao lát nữa vải được đưa về thì ai cũng sẽ biết chuyện này thôi.
'Gì cơ?' Diệp Thận Ngôn có chút kinh ngạc, trước khi đi anh biết thỉnh thoảng cô gái này sẽ đi chợ đen làm ăn, ai mà ngờ được lần trở vê này còn làm ăn ở bên ngoài.
"Thật ra chuyện này được lấy cảm hứng từ mẹ tôi, tay nghề làm quần áo của bà rất tốt nhưng có thể bán mặt cho đất bán lưng cho trời để kiếm công điểm, phụ nữ không mạnh mẽ thì không kiếm được nhiều công điểm. Vì vậy tôi đến Cung Tiêu Xã và nhà máy dệt để bàn bạc với họ, xưởng dệt sẽ cung cấp cho chúng ta vải bị lỗi với giá thấp, sau khi làm thành quân áo chúng ta sẽ bán lại cho Cung Tiêu Xã, nó tương đương với việc Cung Tiêu Xã lấy quân áo may sẵn từ chỗ chúng ta."
Nghe cô nói dễ dàng vậy thôi nhưng Diệp Thận Ngôn biết để làm chuyện này thì không hề đơn giản như vậy. Chưa nói đến việc công xã có đồng ý hay không, nếu muốn thuyết phục xưởng dệt và Cung Tiêu Xã, đặc biệt là thuyết phục Cung Tiêu Xã lấy hàng cực kỳ khó.
"Giỏi thật đấy!" Diệp Thận Ngôn cũng không keo kiệt với lời khen của mình.
"Đó là chuyện đương nhiên." Thẩm Thính Hồng cười nói,Anh cứ chờ xem, dù anh đã xuất ngũ thì nhà ta cũng có thể giúp anh có cuộc sống thật tốt."
Tiểu Binh ở bên cạnh rất kinh ngạc, Lão đại, anh muốn ở rể á?"
Diệp Thận Ngôn cảm thấy không có gì không tốt khi bị nói ở rể cả/'Ở rể thì sao vậy? Vợ tôi có năng lực, còn cậu có đối tượng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận