Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 669 -

Chương 669 -Chương 669 -
Chương 669 -
Cô ta cảm thấy Diệp Phái San rất ngốc, nhà có nhiêu tiền thì lấy một người đàn ông nhiều tiên như vậy để làm cái đếch gì. Đổi lại là cô ta, chắc chắn cô ta sẽ ở nhà mỗi ngày, suy nghĩ phải trang điểm thế nào cho đẹp. Có đôi khi Diệp Phái San phải ở trong đoàn phim một tháng, không sợ Tịch Quán Dục bị người khác câu đi sao.
Cô ta biết rất rõ ràng, chỉ cần nơi nào có Diệp Phái San, chắc chắn Tịch Quán Dục sẽ không để ý đến cô ta, vì thế trong lòng lại có một chủ ý khác.
"San san, nhanh chuẩn bị một chút, tiếp theo là cảnh quay của cô, thế thân cũng chuẩn bị một chút, cảnh này có động tác khá khó.'
Đạo diễn bắt đầu hối thúc, mọi người lại bắt đầu bận rộn.
Kỹ thuật diễn của Diệp Phái San mọi người đều rõ như ban ngày, đặc biệt là sở trường phim cổ trang, chỉ cần quay một lần là qua. Nếu diễn viên đối diện là người chuyên nghiệp vượt qua thử thách, có khả năng các cô không có cơ hội được diễn.
Đến lượt thế thân lên sân khấu, Diệp Phái San lùi sang một bên, trợ lý đưa cho cô một ly nước.
Hách Oánh Oánh không cần lộ mặt, động tác tay chân cũng không có trở ngại, đến khi kết thúc động tác không cần lộ mặt, Diệp Phái San lại chạy đến tiếp tục diễn.
Công việc hôm nay xem như hoàn thành thuận lợi, Diệp Phái San trở lại phòng hóa trang tháo trang sức.
"Chị San San, quân áo của chị!" Sắc mặt trợ lý có chút khó coi, Diệp Phái San nhìn quần áo mình mặc bây giờ đã tả tơi, vừa thấy là biết có người cố ý làm vậy. Sắc mặt Diệp Phái San cũng rất là khó coi, bởi vì là nữ chính, hoá trang rất là phức tạp, những người khác cũng đều đã tháo trang sức xong rời đi. Ở đây cũng chỉ còn lại cô và trợ lý, nhưng cô cũng không thể mặc trang phục diễn đi ra ngoài.
"Chị San San, em đi mua một bộ quần áo khác cho chị, chị ngôi ở đây chờ em một chút."
Diệp Phái San nghĩ, cảm thấy ý tưởng này cũng không tôi, tuy rằng ở đây tương đối hẻo lánh nhưng trợ lý nói chỉ cần một tiếng đồng hồ sẽ trở lại.
Trợ lý rời khỏi phòng hóa trang, nhìn xung quanh xác nhận không có người khác, chỉ có thể bất đắc dĩ tự mình đi ra ngoài mua quần áo, Tổng giám đốc Tịch nói cô ấy phải chăm sóc tốt cho San San. Vì vậy từ trước tới nay cô ấy đã hình thành thói quen, chỉ cân ở đoàn phim sẽ dính Diệp Phái San như hình với bóng. Dù là ăn hay uống, đều sẽ xác nhận không có vấn đề gì mới đưa cho Diệp Phái San. Mà bây giờ lại không thể ngờ được, có người dùng thủ đoạn khiến người khác ghê tởm.
Trợ lý chân trước vừa rời đi, ngay lập tức có một người đi ra từ cây cột sau lưng. Cô ta cười lạnh lùng, đi từng bước một tới gân phòng hóa trang. Sau đó móc từ trong túi ra một chùm chìa khóa, khóa phòng hoá trang lại.
Đến khi Diệp Phái San phản ứng lại, cửa phòng đã bị khóa lại, cô vội vọt tới cửa phòng hóa trang muốn kéo ra nhưng căn bản là không được.
Ngay lúc này, một bao đồ bị người nào đó ném vào từ cửa sổ, cửa sổ này không lớn, người muốn ra ngoài không được nhưng duỗi tay vào không có vấn đề gì
Ngay lập tức Diệp Phái San cảnh giác, lúc này ném vào không cần nghĩ cũng biết không phải là thứ gì tốt đẹp. Miệng bao không cột lại, bên trong còn có cái gì động đậy, một lát sau có cái gì bò ra ngoài.
Thì ra là một bao tải rắn, có độc hay không Diệp Phái San cũng không dám nhìn, bởi vì bên trong quá nhiều rắn. Đến giờ toàn bộ đầu óc cô đều trống rỗng, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Thật đúng là ác độc, rốt cuộc ai làm không nói, trợ lý vừa đi phải ít nhất một giờ đồng hồ mới trở về, trong một giờ nhất định cô không thể để mình xảy ra chuyện.
Cũng may bàn hoá trang rất cao, Diệp Phái San leo lên trên đó, lại câm một cây gậy trên tay, một khi có rắn đến chỗ mình có thể hất nó ra.
Rắn lớn rắn nhỏ, ít nhất cũng phải mười mấy hai mươi con. Cô còn là một bà bâu, người làm ra chuyện này tâm địa thật sự không biết ác đến mức độ nào. Cũng may kiếp trước cô cũng coi như đã gặp không ít thủ đoạn xấu xa trong nhà, không phải kiểu chưa từng nghe đến những thủ đoạn nham hiểm như này bao giờ.
Đương nhiên, nghe nói là nghe nói, nhưng tận mắt nhìn thấy, mà lại còn xảy ra với mình là không giống nhau. Trong bụng cô còn có em bé, là cháu của nhà họ Tịch và nhà họ Thẩm. Điều quan trọng nhất chính là Tịch Quán Dục đã chờ mong đứa con này từ lâu, cô không thể để mình xảy ra chuyện gì.
Ngay lúc này Hách Oánh Oánh đang chờ Tịch Quán Dục ở cửa công ty. Không bao lâu Tịch Quán Dục liên bước từ trong công ty đi ra, Hách Oánh Oánh nhanh chân chạy đến đó.
"Anh Tịch... Em có chuyện muốn nói với anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận