Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 246 - Âm Dương Quái Khí

Chương 246 - Âm Dương Quái KhíChương 246 - Âm Dương Quái Khí
Chương 246 - Âm Dương Quái Khí
Bà nội Thẩm vốn đang im ỉm như chim cút thì đột nhiên ngẩng đầu lên nói với ông nội Thẩm,' Thật ra tôi thấy lời vợ thẳng cả có lý. Dù gì Ni Nhi cũng là người phụ trách xưởng bên kia, Thanh Thanh cũng có thể hỗ trợ nói đỡ với Thẩm Vệ Quân một câu. Hay sang năm cứ để nhà thằng cả tham gia vào việc làm ăn buôn bán được không?"
Ánh mắt của ông nội Thẩm tối sầm lại, bà vợ mình ngày càng hồ đồ. Vì bà lão mà nhà thằng ba không tặng đồ đến nhà nữa. Giờ bà lão lại càng ngu muội, cũng không còn cách nào...
"Ăn cơm của bà đi!" Ông nội Thẩm quát lớn.
Thấy có người nói đỡ cho mình, lá gan của Trương Tố Cầm lớn hơn không ít. "Không sai, nói trắng ra, hiện tại trong xưởng ngươi không phải do mấy người định đoạt sao? Nếu mấy người thực sự có tâm chỉ cân kéo Thẩm Đại Lực vào một chút là được. Như vậy cuộc sống nhà chúng tôi sẽ tốt hơn, sau này chúng ta sẽ hỗ trợ cho nhau phải không? Nếu không, cuộc sống của nhà tôi mà không tốt, là anh em, mấy người không thể đứng nhìn đúng không?"
Ý tứ rất rõ ràng, đơn giản chính là nhìn năm nay xưởng có thể kiếm tiền nên muốn bọn họ kéo Thẩm Đại Lực vào làm cùng. Nếu không chịu thì cuộc sống nhà họ khó khăn thì thằng hai và thằng ba phải hỗ trợ.
Còn về cách giúp đỡ thì phải là tiên hoặc thức ăn.
"Đã cho chị mặt mũi rồi, có phải chị thấy tôi dễ quá mà lấn lướt không hả?" Lưu Nguyệt cau mày đặt đũa xuống,'Hôm nay vốn là đêm giao thừa, mọi người đều vui vẻ, nhưng chị lại muốn cầu xui xẻo. Cho dù chị không chuẩn bị gì cũng không sao, còn chị là chỗ này chỗ kia không thoải mái, ai có thể chiêu chuộng được chị hả!"
Trương Tố Câm đã lâu không nhìn thấy biểu tình như vậy của Lưu Nguyệt, bà ta cảm thấy từ khi phân gia tính tình của Lưu Nguyệt tốt hơn nhiều, gần như quên mất trước đây Lưu Nguyệt giống như một con hổ cái trong nhà.
"Vợ thằng ba, làm sao mà con phải so đo? Năm nay nhà con kiếm được bao nhiêu tiên? Đầu là người một nhà mà con lại so đo nhiêu như vậy hả?" Bà nội Thẩm không đồng tình nhìn Lưu Nguyệt.
Bà lão vừa nói những lời này, ông nội Thẩm đã biết sắp xảy ra chuyện. Chưa chắc giận trước đó đã nguôi ngoai, nhưng bà lão này vẫn chưa biết mức độ nghiêm trọng.
Che chở đại phòng làm gì? Chính bọn nó mới là người gây rắc rối. "Mẹ, mẹ nói lời này là có ý gì. Nếu con nhớ không lầm thì nhà chúng ta đã phân gia rồi, chuyện nhà con không đến lượt mẹ quản, mẹ và cha con cứ nhận lương thực bọn con hiếu kính hằng năm là được. Còn chuyện khác không đến lượt mẹ quản."
Lưu Nguyệt nói trắng ra như đang vả vào mặt bà nội Thẩm vậy.
Đó là bởi vì oán khí đã sâu, nếu hôm nay bà nội Thẩm không đến khiêu khích bọn họ. Có lẽ bọn họ sẽ ăn bữa tối giao thừa này như thể là để thể diện cho ông nội Thẩm, không muốn gây phiền toái cho bà nội Thẩm.
Nhưng bà lão này ngày càng quá đáng.
Tức khắc bà nội Thẩm liền cảm thấy như mình bị oan khuất cực lớn,"Thằng bat"
Bà nhìn Thẩm Đại Cường, rưng rưng nước mắt. Thẩm Thính Hồng cảm thấy ớn lạnh, không hiểu sao cô lại cảm thấy bà nội mình bắt đầu có một thuộc tính gọi là trà xanh.
Nhưng ba cô là ai? Trong mắt ba cô, mẹ cô là quan trọng nhất. Trước mặt tình cảm tuyệt đối, mọi âm mưu thủ đoạn đều vô dụng.
Quả nhiên, Thẩm Đại Cường chỉ đắm chìm trong việc ăn uống, thậm chí còn gắp cho Lưu Nguyệt món ăn bà yêu thích.
Điều này khiến bà nội Thẩm rất tức giận, ngay từ đầu bà lão thật sự không nên chọn một người con dâu như vậy cho thẳng ba. Không chỉ có làm mê hoặc thằng ba mà còn chỉ muốn chống lại bà lão.
Đó là những gì bà lão nghĩ, nhưng bà lão không dám nói thẳng vì ánh mắt cảnh cáo của ông nội Thẩm đã đổ dồn vào bà lão. "Vợ thằng ba, ý cô là gì? Cô khinh thường nhà tôi thì không sao nhưng sao lại có thái độ này với mẹ tôi?" Thẩm Đại Lực giả vờ như anh cả và bắt đầu giáo dục anh em thứ ba.
"Anh, tôi không biết anh đang nói cái gì. Không có ai khinh thường mọi người cả, chỉ có mọi người khinh thường mình mà thôi. Thêm vào đó, tôi thấy thái độ của mình với mẹ rất bình thường. Rốt cuộc để làm một người tốt thì đúng thật là không nên xem vào chuyện nhà người khác, còn đã phân gia rồi là sự thật không phải sao?”
Lưu Nguyệt hất cằm nói.
Nếu bà nội Thẩm chỉ trêu chọc bà hay gì đó thì bà sẽ không giận lâu như vậy nhưng đối với con của bà thì điều đó không thể được. Kể cả Thẩm Thính Văn có thực sự phải cưới thanh niên trí thức họ Hàn kia là do bà nội Thẩm nhất thời thiếu hiểu biết. Cho dù một ngày nào đó lão phu nhân rời đi, có thể bà cũng sẽ không đến tiễn bà lão. Sau đó, ông nội Thẩm tức giận, mọi người mới tiếp tục ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận