Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 517 -

Chương 517 -Chương 517 -
Chương 517 -
"Chị biết sai rồi, chị thật sự biết sai rồi. Thính Hồng, chị biết bây giờ các em đang tuyển người, chuẩn bị đi Bắc Kinh. Giờ các em muốn chị làm gì cũng được, em dẫn chị theo đi! Chỉ cân em nói, chị có thể làm bất cứ chuyện gì, chiu thật sự chịu không nổi nữa rồi." Thẩm Bích Liên đã mất kiểm soát.
Cô ta cũng không muốn đứng trước mặt Thẩm Thính Hồng một cách hèn mọn như vậy, điều này khiến cô ta cảm thấy bản thân cô ta chẳng khác gì một trò cười. Thế nhưng, giờ không còn một cách nào khác cả, anh chị của cô ta đều là những người vô tâm. Ngoại trừ làm việc, cô ta đã không thể kiếm sống ở trong thôn này, cô ta còn có con gái phải nuôi.
Mặc dù là con gái nhưng cô ta nhìn thấy Thẩm Thính Hồng bây giờ có sự nghiệp thành công, cô ta cũng nghĩ nếu con gái mình sau khi lớn lên cũng có thể giỏi giang như vậy thì mình chẳng phải sẽ nở mày nở mặt sao?
Chính vì vậy, cô ta mới đưa con gái vê nhà mẹ đẻ. Cho dù cô ta có nghèo kiết xác, cô ta vẫn cho con gái đi học, cô ta vừa ghen tị với sự giỏi giang của Thẩm Thính Hồng, vừa hy vọng có thể trở thành cô.
Bản thân cô ta bây giờ không có cơ hội trở thành người như Thẩm Thính Hồng nữa rồi, cô ta chỉ hy vọng sau này con gái mình có thể có sự nghiệp như vậy, có lẽ đến lúc đó, cô ta mới thật sự có thể ngẩng cao đầu lên.
"Thẩm Bích Liên, chị đừng có buồn cười." Thẩm Thính Hồng trợn mắt, trước kia cô đã thấy người này không được bình đường, giờ xem ra cô ta thật sự bị điên.
Ai dám nghĩ đi tìm người mình từng hại để giúp lại mình? Cũng chỉ có Thẩm Bích Liên mới nghĩ ra được. "Thẩm Thính Hồng, em giúp chị không được sao? Chẳng lẽ em muốn nhìn chị chết ở đây?"
Mặt của Thẩm Bích Liên tái mét, không ngờ Thẩm Thính Hồng lại không biết điêu đến thế. Giúp người ngoài thì được, trong khi bản thân cô ta còn là chị họ của cô lại bị từ chối như này.
"Thế nên Thẩm Bích Liên, chị nhìn xem dáng vẻ bây giờ của bản thân mình đi, chứng minh một điều, đó chính là ngu ngốc thì mãi mãi ngu ngốc. Bây giờ chị nghĩ tôi có thể giúp chị, vì vậy chị mới chịu nói mấy lời mềm mỏng trước mặt tôi nhưng ánh mắt của chị nói cho tất cả mọi người biết, chị không hề khuất phục. Tất nhiên, tôi cũng không cần chị khuất phục, bởi vì chị tốt thật hay là giả vờ thì cũng không liên quan gì đến tôi."
Thẩm Thính Hồng kiên quyết sẽ không giúp người này, nếu giúp cô ta, chưa nói tới việc có lỗi với nguyên chủ, cũng có lỗi với mẹ cô. Mẹ cô biết rất rõ sự thật, nếu biết cô đưa kẻ thù giết con gái bà đến Bắc Kinh thì bà sẽ ra sao?
"Thẩm Thính Hồng, mày vẫn như vậy, sao lúc nào mày cũng tỏ ra trịch thượng chỉ tay năm ngón như vậy?"
"Bởi vì tôi biết yêu bản thân mình, biết nâng cao bản thân mình, bây giờ tôi có tư cách này, không giống như chị. Chị chỉ biết đặt hy vọng lên người khác nhưng lại không ngờ đến, bản thân mình mạnh mẽ mới là thật, chị cũng đừng đứng đây nữa, chúng tôi còn phải ăn cơm." Thẩm Thính Hồng thẳng thắn đuổi người.
Thẩm Bích Liên cũng không còn mặt mũi để tiếp tục ở lại, Thẩm Thính Hồng đã nói rất rõ ràng, cô không muốn giúp cô ta. Cô ta ở lại đây cũng chỉ là trò cười, lúc quay người đi, cô ta oán hận tột cùng.
Tại sao cô lại dám trịch thượng như vậy, tại sao tôi lại phải khốn khổ như vậy, trong khi cả hai đều là con cháu nhà họ Thẩm. Tại sao chỉ mỗi tôi phải sống vất vả, nếu cô không muốn giúp tôi, vậy cô cũng đừng hòng được sống yên ổn.
Thẩm Bích Liên đi ra khỏi sân nhà Thẩm Đại Dũng, cô ta đi về phía một căn nhà tranh ở cuối làng, nơi đó có một tên vô lại có tiếng trong làng, tên đó. . Hừ hừ, Thẩm Thính Hồng! Cô cứ chờ đấy, lân này Diệp Thận Ngôn không có ở đây, xem cô có thoát được tôi không.
"Cô đến đây làm gì? Sao nào? Nhớ tôi rồi sao?" Tên vô lại họ Trương nhìn người phụ nữ trước mặt, mặc dù hắn thấy hơi xấu nhưng mặt mũi cô ta vẫn tạm được. Cô ta có vẻ già hơn trước một chút nhưng không sao, người phụ nữ chịu theo hắn cũng chỉ có cô ta.
Nhiều năm qua hắn không lấy được vợ, vẫn là Thẩm Bích Liên cho hắn nếm mùi vị của phụ nữ, ánh mắt của hắn nhìn Thẩm Bích Liên có chút dâm đãng.
Thẩm Bích Liên áp chế sự ghê tởm trong lòng, tiến gân đến hắn/Anh Trương, tôi bị bắt nạt rồi, anh có thể giúp tôi không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận